Dưới tình huống bình thường, Ông Tấn Hoa sẽ không gọi điện thoại cho cô vào lúc này, đã gọi điện thoại tới thế tất nhiên là có chuyện gì cấn cô hỗ trợ.
Bạch Trân Trân vuốt vuốt mái tóc như ổ gà của mình, bò dậy xuống giường.
"Nói đi, anh tìm tôi là có chuyện?"
"Trân Trân, sở cảnh sát xảy ra chuyện, tôi với Từ Phong đang ở dưới lầu nhà cô, cô có thể xuống hay không?"
Bạch Trân Trân: "Được rồi, các anh chờ một chút, tôi sẽ xuống ngay."
Sau khi nói xong lời này, Bạch Trân Trân cúp điện thoại, cô dùng sức vỗ vỗ mặt mình, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại, sau đó dùng nhanh nhất tốc độ tắm rửa thay quần áo.
Đổi thành một bên khác, sau khi Ông Tấn Hoa cúp máy thì đặt ở một bên, Từ Phong suốt buổi không mở miệng nghiêng đầu nhìn về phía Ông Tấn Hoa, thấy vẻ mặt anh thậm chí còn đang nở nụ cười, Từ Phong không nhịn được nói.
"Tấn Hoa, cậu thế mà còn cười được?"
Nếu việc này đổi lại là anh ấy, nhất định là cười không nổi, sao Ông Tấn Hoa còn cười được thế? Dù sao vừa rồi lúc Bạch Trân Trân phát cáu giọng nói lớn tới độ anh ấy ngồi ở một bên cũng nghe thấy được, Ông Tấn Hoa là người trực tiếp hứng chịu cơn giận của Bạch Trân Trân, thế mà không tức giận?
Ông Tấn Hoa nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Từ Phong, hỏi ngược lại một câu: "Tại sao tôi phải tức giận?"
Từ Phong giải thích nói: "Bởi vì Trân Trân phát cáu với cậu, cậu không nổi giận trước mặt cô ấy cũng thôi đi, sao cúp điện thoại còn cười? Cậu không biết tức giận à?"
Ông Tấn Hoa: "Lần trước cậu làm đổ cà phê lên báo cáo viết mất một tuần của tôi, khiến nó bị hỏng hoàn toàn, không phải tôi cũng không giận cậu sao?"
Con người Từ Phong này làm việc có chút nôn nóng, anh ấy cũng không phải cố ý, chỉ là lúc bận rộn không có chú ý tới nên cả một ly cà phê lớn đã đổ hết vào báo cáo viết mất một tuần của anh.
Báo cáo đã bị hỏng hẳn, không còn cách nào cứu vãn được nữa, nhưng Ông Tấn Hoa cũng không nổi giận, ngược lại còn an ủi Từ Phong, để anh ấy đừng để trong lòng.
"Không sao, trong máy vi tính tôi có chuẩn bị một phần, tôi gõ lại là được rồi, cậu không cần áy náy, không sao đâu."
Bạch Trân Trân lần đầu tiên gặp mặt đã sớm xác định Ông Tấn Hoa là người có cảm xúc rất ổn định, nhưng Từ Phong ở chung với anh đã lâu như vậy, nhưng vẫn có chút nhận biết sai lầm về tính cách của anh ấy.
Nghe Ông Tấn Hoa đề cập chuyện ngu xuẩn mà mình làm lúc trước, Từ Phong ngượng ngùng nói: "Thật là, mỗi lần vừa có chuyện gì là cậu nhắc ngay đến chuyện này, sau đó không phải tôi đã gõ chữ miễn phí cho cậu rất lâu sao? Cậu nói báo cáo đợt sau của cậu tôi đã giúp cậu viết bao nhiêu phần? ?"
Ông Tấn Hoa không tức giận là không tức giận, an ủi anh ấy là an ủi anh ấy, thế nhưng sau đó Từ Phong cũng viết rất nhiều báo cáo, tay của anh ấy đã viết sắp lên cơ bắp.
Cho nên làm gì Ông Tấn Hoa không tức giận? Anh chỉ là không phát cáu mà thôi.
"Chúng ta tới tìm Trân Trân hỗ trợ, giờ này mà cô ấy vẫn chưa xuống, vốn chính là chúng ta quấy rầy cô ấy, cô ấy phát cáu cũng là bình thường."
Từ Phong: "Được rồi, cậu vui là được."
Cuối cùng, Từ Phong lại bồi thêm một câu: "Có điều tôi cảm thấy cậu phân biệt đối xử vẫn phải để Trân Trân biết, bằng không sao cô ấy biết cô ấy là đặc biệt với cậu?"
Ông Tấn Hoa: "Tôi biết mình nên làm cái gì, cậu đừng hiến kế nữa."
Hai người tùy ý trò chuyện hai câu, ngay sau đó đã thấy Bạch Trân Trân bước ra từ trong cao ốc, Ông Tấn Hoa lập tức mở cửa xe đi xuống.
Từ Phong dừng lại vài giây, sau đó mới mở cửa xe xuống.
Hôm nay Bạch Trân Trân không có trang điểm, cô búi tóc tròn, mặc áo sơ mi trắng, phối với quần xanh huỳnh quang, chân đeo một đôi giày màu trắng thể thao. Cách ăn mặc này vô cùng thanh xuân tươi tắn, như là nữ sinh mới vừa tiến vào trường học.
"Sở cảnh sát đã xảy ra chuyện gì?"
Vì phòng ngừa phải đi thêm một chuyến nữa, Bạch Trân Trân dùng ba lô đóng gói tất cả đồ mình cần theo, sau khi nhìn thấy Ông Tấn Hoa và Từ Phong, Bạch Trân Trân không hàn huyên với đối phương cái gì, đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Ông Tấn Hoa đáp: "Tượng Quan Công sở cảnh sát đã xảy ra vấn đề."
"Quan Công xảy ra vấn đề?"
Bạch Trân Trân giống như là nghe thấy chuyện thần kỳ như nghìn lẻ một đêm, bất giác lên giọng.
Phải biết tượng Quan Công và vật phẩm trừ tà khác không giống nhau, nhất là tại Hương Giang, Địa vị của Quan Nhị Gia không tầm thường, sức mạnh ẩn chứa cũng cực lớn. Ngay cả phụng tàn hương trong lư hương cúng bái đặt trước mặt Quan Nhị Gia cũng có hiệu quả trừ tà tránh tai, càng khỏi phải nói tượng Quan Nhị Gia được cung phụng. Tượng Quan Công thế mà xảy ra vấn đề, hơn nữa trông thái độ của bọn họ hình như không phải vấn đề nhỏ, nếu không hai người sẽ không tới mức mới sáng sớm đã đến tìm cô.