Tượng Quan Công của sở cảnh sát đang được cung phụng trong đại sảnh, người bình thường coi như không tin thì hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ kính sợ Quan Đế Gia, đương nhiên sẽ không làm gì. Nhưng nếu người có lòng mang ác ý, vụng trộm động tay động chân, người bên ngoài cũng khó mà phát hiện.
Dù sao hiện tại là năm 90, xem như thành thị phồn hoa như Hương Giang thì cũng không lắp đặt camera trong đại sảnh. Khinh nhờn thần linh khẳng định sẽ bị trừng phạt, nhưng người kia đã dám báng bổ thần thánh, đương nhiên cũng sẽ không để ý những thứ này.
Sau khi hỏi rõ ràng tình huống, Bạch Trân Trân bảo bọn họ tránh ra, ngoài ra có để cho Từ Phong chuẩn bị một văn phòng không người, kéo toàn bộ màn giường trong phòng xuống, không thể để lọt một tia sáng nào vào, tiếp nữa là chuẩn bị một chậu nước có bỏ thêm muối, cô cần dùng.
Lúc bọn họ đi chuẩn bị, Bạch Trân Trân cũng không nhàn rỗi, cô làm tịnh thân chú cho mình, sau đó đốt hương cầu nguyện, kính báo thượng thiên, sau đó vươn tay đi nâng tượng Quan Công bị vải đỏ che lại.
Cách một tầng vải đỏ, Bạch Trân Trân vẫn cảm thấy hàn khí thấu xương xuyên qua, cô giật nảy mình rùng mình một cái, chịu đựng ý nghĩ muốn vứt tượng Quan Công, cung kính bưng tượng Quan Công, bước nhanh về phía văn phòng Từ Phong đã chuẩn bị xong.
Coi như đã bị người làm hư hao biến thành tà thần, địa vị của tượng Quan Công vẫn rành rành ở đó, tà thần cũng là thần, thời điểm xê dịch nhất định phải cung kính mới được.
Sau khi đến lúc đó, Bạch Trân Trân đuổi Từ Phong và Ông Tấn Hoa ra ngoài, mình thì đặt tượng Quan Công bị ô nhiễm vào trong chậu nước sạch.
Từ đầu đến cuối, Bạch Trân Trân chưa từng xốc tấm màn màu đỏ, mà sau khi vào nước đã gói chặt tượng Quan Công lại, mùi máu tươi đột nhiên trở nên nồng nặc.
Nước sạch trong chậu đã bị lây nhiễm thành màu đỏ tươi, tỏa ra cảm giác áp bách chẳng lành.
Bạch Trân Trân tập trung cao độ, cắn nát ngón trỏ, vẽ bùa trong không khí.
Từng bùa chú xuất hiện, sau đó bị Bạch Trân Trân ép vào trong nước, nước trong chậu chập chờn kịch liệt, ngay sau đó bắt đầu sôi trào, phát ra tiếng vang ùng ục ùng ục. Các loại giọng nói kỳ quái đột nhiên xuất hiện, nó chui vào trong đầu Bạch Trân Trân, những âm thanh này xì xào bàn tán ở bên tai của cô, mê hoặc cô, dẫn dụ cô...
Bạch Trân Trân vẫn điềm nhiên như không. Tâm chia hai hướng, một bên niệm thanh tâm chú ở trong lòng, một bên vẽ bùa trong không khí, áp chế tượng Quan Công trong chậu. Nương theo từng bùa chú được ép xuống, trong gian phòng đã bị bịt kín đột nhiên có cuồng phong gào thét, đồ vật bày trên bàn bị thổi rơi xuống, phát ra tiếng vang đinh linh bang lang.
Ngoài cửa, Từ Phong nghe thấy động tĩnh trong phòng thì vô thức muốn xông vào, nhưng lại bị Ông Tấn Hoa đưa tay ngăn cản.
"Không thể đi vào!"
Từ Phong sốt ruột đến độ mất bình tĩnh, la lớn: "Vì sao không thể đi vào? Cậu không nghe thấy động tĩnh bên trong sao? Trân Trân có lẽ đã gặp nguy hiểm, chúng ta phải đi vào giúp cô ấy..."
Bên trong gây tiếng vang lớn như vậy, vẫn không biết Bạch Trân Trân gặp việc gì, Từ Phong có chút bận tâm, muốn vào xem có gì mà anh ấy có thể giúp được trong khả năng. Nhưng Ông Tấn Hoa vẫn dùng thái độ kiên quyết ngăn cản Từ Phong, ngăn lại Từ Phong đang manh động.
"Không thể đi vào, Từ Phong, hai chúng ta cái gì cũng không hiểu, đi vào chỉ sẽ thêm phiền phức cho Trân Trân, cái chúng ta có thể làm cũng chỉ có chờ."
Tượng Quan Công biến thành tượng tà thần, mặc dù Bạch Trân Trân không có giải thích quá nhiều, nhưng đã là tà thần, thế thì tất nhiên không dễ đối phó. Nếu Bạch Trân Trân cần bọn họ hỗ trợ, ngay từ đầu sẽ để bọn họ chờ trong phòng, đến lúc đó thật có việc gì, bọn họ cũng có thể ra tay kịp thời. Thế nhưng Bạch Trân Trân không để cho bọn họ đi vào, tự mình đối mặt, vậy đã chứng minh sau khi bọn họ tiến vào rất có thể sẽ cho Bạch Trân Trân thêm phiền phức, kéo chân sau của cô.
Từ Phong sốt ruột đến độ đỏ ngầu cả mắt, cảm xúc hơi không khống chế được: "Uổng cho cậu thích Trân Trân, hiện tại có lẽ cô ấy đang gặp nguy hiểm, thế mà cậu còn tỉnh táo như thế, cậu thật sự thích cô ấy sao? Sao tôi cảm thấy cậu không có tình cảm sâu như vậy với cô ấy chứ?"
Nói xong, cảm xúc của Từ Phong trở nên càng kích động, anh ấy có hơi không khắc chế được bản thân, cuộn chặt nắm đấm đấm vào mặt Ông Tấn Hoa.