Hơn nữa Bạch Trân Trân không biết loại thời gian vật này đã bỏ vào dài bao lâu, về phần tại sao hôm nay mới có tác dụng, cô cũng không rõ ràng, có điều khía cạnh này cũng nói rõ rốt cuộc thứ này có lợi hại bao nhiêu. Tượng Quan Công được người hương hỏa nhiều năm mà vẫn có thể biến thành tà thần, nếu cô dùng tay tiếp xúc, ai biết sẽ biến cô thành thứ quỷ quái gì?
Bạch Trân Trân trực tiếp dùng bùa đốt thứ này.
Có lẽ là vừa rồi số bùa Bạch Trân Trân sử dụng đã đủ nhiều, thứ tà tính này đã bị đè không ít bùa, nhưng dù vậy, khi cháy lên, ở trong đó giống như có vật sống, kêu lên những tiếng chít chít.
Sương mù màu đen cuồn cuộn bốc lên, gian phòng không lớn rất nhanh đã bị những sương mù lấp kín này, cuối cùng thậm chí còn thuận theo khe cửa trôi ra ngoài.
Ông Tấn Hoa: "!!!"
Chẳng lẽ bên trong cháy rồi?
Ngay lúc Ông Tấn Hoa muốn mở cửa phòng đi vào tìm hiểu thực hư, anh nhớ tới cảnh Từ Phong không bình thường vừa rồi, cảm xúc kích động mới nảy lên lại bị anh cưỡng ép nhịn xuống.
Không thể kích động, tuyệt đối không thể kích động, Bạch Trân Trân có thể giải quyết, anh không thể đi vào.
Nhưng nhìn khói đen toát ra từ trong khe cửa càng ngày càng nhiều, nhưng Bạch Trân Trân vẫn không bước ra, tay đặt xuôi ở bên người Ông Tấn Hoa cuộn chặt lại. Lúc này trong lòng anh sinh ra cảm giác bất lực tràn trề, chưa từng cảm thấy mình vô năng giống như giờ khắc này. Anh biết rõ bên trong có nguy hiểm, nhưng lại không thể đi vào, bởi vì anh không có năng lực, tùy tiện đi vào rất có thể sẽ trở thành một cây đao, đâm Bạch Trân Trân bị thương.
Có lẽ có câu nói Từ Phong nói đúng, sự yêu thích anh dành cho Bạch Trân Trân còn chưa đạt tới mức độ nào đó, nếu không sao biết rõ cô đang trong nguy hiểm, nhưng anh lại không thể tiến lên giúp cô... Là anh không đủ yêu cô.
Ngay lúc Ông Tấn Hoa sắp bị cảm xúc tiêu cực bao vây, cửa phòng đóng chặt đột nhiên bị người mở ra, Bạch Trân Trân ho khan bước ra từ bên trong.
"Thứ đó không lớn nhưng khói thì dày đặc quá, tôi đã mở cửa sổ, đoán chừng chờ một lát nữa sẽ tràn ra..."
Bạch Trân Trân mở miệng giải thích mấy câu, lời vẫn chưa nói xong đã đột nhiên được người nào ôm vào trong lòng.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người đối phương, Bạch Trân Trân sửng sốt giây lát, lập tức cảm nhận được thân thể của anh đang căng cứng vô cùng, thậm chí còn đang run nhè nhẹ, giống như là bị hù dọa.
Bạch Trân Trân không biết Ông Tấn Hoa bị sao, cô giơ bèn tay lên, vỗ nhè nhẹ hai lần sau lưng của đối phương.
"Được rồi được rồi, chuyện này là nhìn thì thấy nguy hiểm, nhưng thật ra không có chuyện gì, anh nhìn tôi xem chẳng phải vẫn yên lành sao?"
Động tĩnh trong phòng vừa nãy đúng là rất dọa người, sau đó cô đốt thứ tà vật đó, lan tỏa sương mù dày đặc thế, Ông Tấn Hoa căng thẳng là hoàn toàn hợp tình lý, hiển nhiên Bạch Trân Trân phải chịu trách nhiệm trấn an anh đôi câu. Nhưng đã trấn an một hồi, cảm xúc của Ông Tấn Hoa từ đầu đến cuối vẫn không thấy tốt hơn, cánh tay ôm cô cũng không buông ra, Bạch Trân Trân cảm thấy tình hình không đúng lắm.
Chắc không phải là tà thần còn có thể ảnh hưởng đến người bên ngoài chứ?
"Tấn Hoa, anh..."
Chỉ là Bạch Trân Trân vẫn chưa nói xong, Ông Tấn Hoa đã mở miệng trước một bước.
"Trân Trân, Từ Phong nói đúng, tôi thế này không xứng thích cô, tôi cho là mình đã đủ thích cô rồi, thế nhưng khi tôi biết rõ cô đang gặp nguy hiểm ở bên trong, tôi không có đi vào cứu cô, là tôi không tốt, xin lỗi, Trân Trân, tôi cũng không biết tôi thế nào..."
Ông Tấn Hoa lúc nói chuyện đã có hơi không mạch lạc, Bạch Trân Trân nghe lời đối phương nói, dựa vào năng lực tư duy logic tuyệt vời của mình đã nắm được ý của đối phương.
Bạch Trân Trân vùng vẫy khỏi lòng Ông Tấn Hoa, nhìn Ông Tấn Hoa gần như sắp bị áy náy chôn vùi, trong giọng xen lẫn mấy phần bất đắc dĩ.
"Cho nên anh là bởi vì những ý nghĩ không biết từ đâu ra này mà trở nên thế này sao?"
Trước kia người này không có nói nhảm như thế, sao hiện tại đột nhiên trở nên thế này?
Bạch Trân Trân quy tội chuyện này là do tà thần ảnh hưởng, có điều xem như chịu ảnh hưởng, cũng là bởi vì bản thân anh đã có ý nghĩ thế này, tà thần chỉ là làm phóng đại loại ý nghĩ này mà thôi.
Ông Tấn Hoa trước mặt đau khổ như sắp khóc lên, nhìn vô cùng đáng thương, rất khiến người ta muốn thương yêu. Anh thế này, thậm chí khiến Bạch Trân Trân muốn vươn tay xoa xoa đầu của anh và trấn an anh.
Dù sao anh thế này thật sự giống với một em chó to to.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, có thể để cho Ông Tấn Hoa là người có cảm xúc ổn định trở thành thế này, đủ chứng minh vị trí mình trong lòng anh trọng yếu cỡ nào.