Bạch Trân Trân mỉm cười nói: "Anh vào làm gì? Cái gì anh cũng đều không hiểu, tiến vào ngoại trừ mớm mồi cho kẻ địch thì còn có tác dụng gì?"
Phải biết Bạch Trân Trân phiền nhất chính là loại người không có năng lực gì còn cưỡng ép tặng đầu. Lĩnh vực mỗi người am hiểu không giống nhau, phát sáng tỏa nắng trong lĩnh vực của mình là được, không cần chạy vào trong một lĩnh vực khác làm tiêu điểm.
"Anh chẳng hiểu biết chút nào về lĩnh vực huyền học, anh mà đi vào, nếu như bị ảnh hưởng, ra tay với tôi thì làm sao bây giờ?"
Phải biết tà ma cũng được, quỷ quái cũng được, thậm chí Tà Thuật Sư, điều vui lòng nhất chính là nhìn thấy người không có năng lực ôm một bầu nhiệt huyết tới hỗ trợ. Phải biết khi đối diện với mấy lực lượng phi tự nhiên này, một bầu nhiệt huyết và tín niệm gì đó đều không có tác dụng, ngược lại sẽ trở thành liên lụy. Cũng chẳng hạn như tình huống trong phòng vừa rồi, Bạch Trân Trân đang đối phó tượng tà thần, muốn tiêu diệt nó, nó vì tự vệ nhất định sẽ phản kích điên cuồng, nếu Ông Tấn Hoa tiến vào vào lúc đó, một khi bị tượng tà thần ảnh hưởng, tất nhiên sẽ sinh ý nghĩ muốn tấn công Bạch Trân Trân.
Đối với Huyền Thuật Sư, tà ma tinh quái, oan hồn lệ quỷ có lẽ bởi vì các loại phù chú trên người bọn họ mà không thể tới gần người, thế nhưng người trúng tà thuật không có sự kiêng dè này, một khi bị bọn họ áp sát người, hậu quả quả thật khó mà tưởng nổi.
Bạch Trân Trân cũng không giấu diếm Ông Tấn Hoa, nói rõ tình huống này.
"Nếu tôi cần các anh hỗ trợ, ngay từ đầu đã để các anh ở bên cạnh, sao lại đuổi mấy anh đi? Chính tôi cũng không biết mình liệu có gặp phải nguy hiểm không?"
"Nguy hiểm nhất định là sẽ có, nhưng không có các anh, tôi chỉ cần phòng bị nguy hiểm đến từ tượng tà thần là được, nhưng nếu như các anh cũng góp mặt, vậy rất có thể các anh sẽ sẽ biến thành nguy hiểm."
"Nhưng nếu như sự yêu thích của tôi dành cho cô đủ, sao tôi lại cân nhắc lợi hại chứ? Chung quy là tôi không đủ thích..."
Ông Tấn Hoa giống như đã chìm vào nhầm lẫn, tinh thần rất ủ rũ, anh thấy, về mặt lý trí đúng là anh nên canh giữ ở bên ngoài, không cho Bạch Trân Trân thêm phiền phức. Nhưng anh thích Bạch Trân Trân, ở ngoài sáng biết cô gặp được nguy hiểm, anh vẫn bình tĩnh phân tích chứ không phải tìm cô trước tiên, đó chẳng phải đúng lúc chứng minh, anh không có yêu cô tới mức đó sao?
Ông Tấn Hoa cũng không biết mình bị làm sao, tâm trạng của anh càng ngày càng tồi tệ, cả người cũng chui vào rúc vào sừng trâu bên trong, tản ra nồng đậm đồi phế khí tức.
Anh cho là sự yêu thích mình dành cho Bạch Trân Trân đã đủ, nhưng bây giờ lại phát hiện, cái anh cho là đầy đủ, khả năng chỉ là anh suy nghĩ mà thôi, thật ra anh không đủ thích Bạch Trân Trân. Không đủ thích, thế thì càng không thể nào là yêu, lời Từ Phong nói anh quả nhiên không sai...
Nhìn thấy đối phương khổ sở như sắp khóc lên, dường như một giây sau nước mắt sẽ chảy xuống từ trong hốc mắt, Bạch Trân Trân bất đắc dĩ vô cùng, ấm giọng nói: "Thích không phải tính toán như vậy, yêu cũng không phải định nghĩa thế này, yêu là xúc động, nhưng cũng có thể là khắc chế, là điên cuồng, nhưng cũng có thể là lý trí, không có ai nói anh bởi vì đủ lý trí nên không đủ yêu."
Ông Tấn Hoa ngẩng đầu nhìn Bạch Trân Trân, ánh mắt lóe nhẹ một cái, giống như đã bị cô thuyết phục, nhưng vẻ mặt vẫn không có quá nhiều thay đổi.
Sau lưng Ông Tấn Hoa như thể có một vòng xoáy khổng lồ vô hình, muốn cuốn cả người anh vào, chỉ hơi không cẩn thận, anh sẽ rơi vào vòng xoáy đó, rơi vào kết cục không còn xương cốt.
Bạch Trân Trân cầm tay Ông Tấn Hoa, ngữ khí nghiêm túc nói: "Anh Hoa, anh biết điểm gì trên người anh hấp dẫn tôi nhất không?"
Đây coi như là lần đầu Bạch Trân Trân chính diện đáp lại Ông Tấn Hoa, còn là ở trong bầu không khí kỳ quái hiện tại. Anh ngây ngẩn cả người, khó hiểu nhìn về phía Bạch Trân Trân, chờ đợi câu trả lời của cô.
Nếu như lúc này có người ngoài ở đây, sẽ phát hiện vẻ mặt Ông Tấn Hoa đờ đẫn, trong mắt không có một tia sáng, cả người nhìn tựa như là con rối người tách biệt với thế giới bên ngoài.
Bạch Trân Trân nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Anh Hoa, thứ anh hấp dẫn tôi chính là anh có cảm xúc ổn định, bất kể gặp phải chuyện gì, bất kể xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không bị cảm xúc khác chi phối, làm những chuyện mất lý trí."
Nếu nói vẻ ngoài Ông Tấn Hoa thì cũng không được xem là xuất chúng cỡ nào, đẹp trai thì có đẹp trai, nhưng Hương Giang lớn như thế, tìm ra người đẹp hơn anh cũng không khó.