Điều kiện tự thân của Bạch Trân Trân rành rành tại đó, chỉ cần cô muốn thì cũng có thể tìm được người càng tốt hơn Ông Tấn Hoa.
Cô nhìn Ông Tấn Hoa với con mắt khác, là trong thời gian tiếp xúc dài thế này vì tính cách đối phương thể hiện, mới khiến cho Bạch Trân Trân sinh ra cảm xúc khác lạ với đối phương.
Bất kể gặp phải chuyện gì, Ông Tấn Hoa đều tỉnh táo, khi gặp được vụ án linh dị, anh cũng sẽ không bởi vì tình yêu thích dành cho Bạch Trân Trân mà không cho cô đi mạo hiểm, dùng phương thức mà rất nhiều người cho rằng là tốt để giam cầm Bạch Trân Trân trong cái gọi là khu vực an toàn.
Anh tín nhiệm Bạch Trân Trân, nghe cô, cũng sẽ không bởi vì tình yêu thích dành cho cô mà tùy tiện nhúng tay vào chuyện của cô. Cho dù là hôm nay rõ ràng đã bị ảnh hưởng, Ông Tấn Hoa vẫn không làm trái tính cách của mình mà mở cửa phòng xông vào. Bạch Trân Trân đã thấy Từ Phong nằm sấp trên bàn cách đó không xa.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Từ Phong sẽ không đi ngủ, vậy cũng chỉ có thể là bị Ông Tấn Hoa đánh ngất xỉu.
Trên người Từ Phong vốn có oán khí, Ông Tấn Hoa đã bị ảnh hưởng, càng khỏi phải nói tới Từ Phong, mức độ anh ấy bị ảnh hưởng nhất định rất sâu.
Ông Tấn Hoa không chỉ mình không đi vào quấy rầy Bạch Trân Trân, anh còn ngăn cản Từ Phong, không để cho anh ấy đi vào làm hỏng chuyện của Bạch Trân Trân.
Yêu có trăm ngàn cách thức, không chỉ mỗi một loại.
Anh không xông vào, cũng là bởi vì sự tín nhiệm dành cho Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân tin tưởng, nếu cô không ra kịp thời, bị tà thần giam cầm lại, hoặc là bị đánh bại, Ông Tấn Hoa cũng sẽ không tùy tiện xông vào.
Anh chọn tìm kiếm trợ giúp bên ngoài để giúp đỡ, để cho người ta tới cứu bọn họ chứ không phải cùng lâm vào nguy hiểm. Nếu trong trạng thái tỉnh táo, Ông Tấn Hoa sẽ không hoài nghi lựa chọn của mình, có điều bây giờ anh đang trong trạng thái chịu ảnh hưởng, đương nhiên là sẽ sinh ra hoài nghi. Có điều cho dù là chịu ảnh hưởng, tính cách Ông Tấn Hoa cũng không thay đổi quá nhiều, nếu như thật sự thay đổi, anh cũng sẽ không vươn tay ôm cô. Có điều ít nhiều anh vẫn chịu một chút ảnh hưởng, nếu không sẽ không lẩm bẩm mấy lời đó. Cũng không biết sau khi Ông Tấn Hoa tỉnh lại, nhớ lại những lời mình nói trước đó sẽ có biểu cảm gì.
Nghĩ tới đây, Bạch Trân Trân vươn tay ôm Ông Tấn Hoa, cô vẽ một bùa chú sau lưng của đối phương, hào quang màu vàng hiện lên, bùa chú đó chui vào trong thân thể Ông Tấn Hoa. Anh chớp chớp mắt, vẻ đờ đẫn trên mặt rút đi, cặp mắt trong vắt, sáng ngời đã lại trở về bình thường.
Ông Tấn Hoa sửng sốt một hồi, mọi suy nghĩ được tập hợp, nghĩ đến mọi hành vi cử chỉ của mình vừa rồi, mặt Ông Tấn Hoa chậm rãi đỏ lên.
Ban nãy anh đã làm gì rồi!?
Anh lập tức nhận ra mình vẫn đang bị Bạch Trân Trân ôm, Ông Tấn Hoa: "!!!"
Mặt Ông Tấn Hoa vốn dĩ đã đỏ như sắp nhỏ máu, giờ này khắc này khuôn mặt anh càng thêm cháy đỏ, đỏ tới mức có thể so với ráng chiều.
Bạch Trân Trân nhận ra sự thay đổi cảm xúc của anh, kịp thời buông Ông Tấn Hoa ra, cô lui về sau một bước, nhìn khuôn mặt đỏ chóe của đối phương, không nhịn được bật cười.
"Anh Hoa, anh sao vậy? Sao mặt đỏ thế? Là cảm thấy mình không đủ thích đúng không?"
Bạch Trân Trân có ý xấu nhắc một câu cuối cùng. Như thế rất tốt, mặt Ông Tấn Hoa càng khó coi hơn, anh có hơi không biết nên đối mặt với Bạch Trân Trân như thế nào. Anh nói một câu anh muốn đi vệ sinh, tiếp đó vội vàng chạy đi.
Hiếm khi nhìn thấy đối phương để lộ dáng vẻ hoảng hốt, thất thố này, tâm trạng của Bạch Trân Trân vô cùng tốt, rốt cuộc cô đã không nhịn được, cười ra tiếng. Còn Ông Tấn Hoa có lẽ đã nghe thấy tiếng cười của Bạch Trân Trân, anh hơi lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống, sau khi đứng vững thì vội vã rời đi, bóng lưng trông càng bối rối hơn.
Bạch Trân Trân mím môi, vẻ tươi cười trên mặt vui hơn, cô chậm rãi đi đến trước mặt Từ Phong, vẽ bùa ép vào trong thân thể anh. Sau đó Bạch Trân Trân ấn huyệt Nhân Trung, Hổ Khẩu, cuối cùng đã làm Từ Phong tỉnh lại.
Từ Phong sau khi tỉnh lại đau đầu gần chết, anh cảm thấy đầu của mình sắp nứt thành hai nửa rồi, đau tới mức anh rên ra tiếng hừ hừ.
Bạch Trân Trân mỉm cười nhìn đối phương, mở miệng hỏi: "Anh Phong, anh không sao chứ?"
Từ Phong lắc đầu, yếu ớt nói: "Nhìn tôi giống người không sao à?"
"Tôi cảm thấy hiện tại đầu tôi giống như bị người dùng lực đập vào, đỉnh đầu bị người ta đập bể tới đập bể lui, má nó đau chết mất thôi..."
Từ Phong nói, xổ một câu nói tục, có điều lập tức nghĩ đến Bạch Trân Trân còn đang ở trước mặt anh, Từ Phong cưỡng ép nuốt những lời còn lại trở vào.
Anh ấy vẫn nên giữ lại một chút hình tượng của mình trước mặt Bạch Trân Trân đi, mặc dù khả năng đó đã không có, nhưng có thể giữ bao nhiêu thì giữ bấy nhiêu, có chút ít còn hơn không có, chẳng phải sao?