Bạch Trân Trân lục lọi trong túi ba lô của mình, đổ ra một viên thuốc từ trong bình đưa cho Từ Phong.
"Uống đi, uống rồi có thể dễ chịu hơn chút."
Tình huống của Từ Phong đặc thù, đoán chừng là bị tượng tà thần kia ảnh hưởng nhiều cho nên mới thế này, đầu của anh đau hiển nhiên đã vượt quá trạng thái bình thường, uống cái này có thể tốt hơn chút.
Từ Phong nhận viên thuốc Bạch Trân Trân cho, không nghĩ nhiều mà lập tức nuốt vào miệng.
Có điều chờ sau khi ăn xong, anh đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: "Trân Trân, từ khi nào thì cô biết làm thuốc?"
Bạch Trân Trân cười cười, đáp: "Tôi không biết, đây là tôi căn cứ thứ ghi chép trong sách cổ tịch rồi làm đại, lần đầu làm hiệu quả không biết thế nào, sau khi anh thử xong nói với tôi."
Từ Phong: "..."
Anh ấy trầm ngâm một lúc lâu, sau đó cẩn thận nói: "Cho nên tôi là một kẻ thí nghiệm thuốc? Thuốc này còn chưa thông qua thí nghiệm lâm sàng đã có thể ăn bừa sao?"
Bạch Trân Trân hỏi ngược lại một câu: "Chuyện anh bị oán khí quấn thân có thông qua thí nghiệm lâm sàng không? Đều thuộc phạm trù huyền học, anh có thể đừng lôi khoa học chụp mũ huyền học được không?"
Từ Phong: "..."
Nói hay lắm, có lý, anh ấy vậy mà không có lời nào phản bác.
Khóe miệng Từ Phong giật một cái, không lên tiếng tiếp nữa.
Có điều thuốc này của Bạch Trân Trân mặc dù là sản phẩm "ba không", nhưng hiệu quả vẫn cực tốt, chưa tới một lát, cảm giác đau đầu gần như làm nổ tung đầu anh ấy đã biến mất, Từ Phong lắc lắc đầu, cả người đã cảm thấy dễ chịu hơn không ít.
"Trân Trân, thật sự rất hữu dụng đó."
Nói xong, anh nghĩ tới cái gì, mở mắt to nhìn Bạch Trân Trân: "Trân Trân, nếu thuốc này hữu dụng như vậy, chúng ta thương lượng đi, cô có thể cho tôi thêm mấy viên không?"
Bạch Trân Trân: "Không thể."
Từ Phong: "Vì sao? Tôi thường xuyên bị đau đầu, thuốc này trị liệu đau đầu hữu dụng tới vậy, cô cho tôi một ít dự trữ, tôi cũng có thể tiết kiệm một chút sức lực không phải sao?"
Bạch Trân Trân: "Là thuốc sẽ có ba phần độc, hơn nữa, lần này anh đau đầu là bởi vì trúng tà chứ không phải bởi vì nguyên nhân khác, thuốc có thể uống bậy được à?"
Thuốc này nói trắng ra là giống với nước tàn hương hay nước tro bùa, trúng tà mới có tác dụng, kể cả là chữa bệnh, chữa bệnh thì đi bệnh viện, uống vớ vẩn làm gì?
Từ Phong: "..."
Được thôi, là anh ấy suy nghĩ nhiều.
Có thể là ban đầu kịch liệt quá, cho nên có rất nhiều chuyện Từ Phong không có thời gian suy nghĩ, chờ sau khi bình tĩnh lại, anh ấy đã nhớ tới chính sự.
"Đúng rồi Trân Trân, vấn đề của tượng Quan Công kia đã giải quyết?"
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu, thuật lại tình huống cho Từ Phong.
Từ Phong: "Ai nhét thứ này vào trong tượng Quan Công thế? Tên đó điên rồi phải không?"
Phần lớn người Hương Giang mê tín, trong đó vị trí của Quan Nhị Gia bên trong tâm của người Hương Giang có thể so với vị trí mẹ tổ trong lòng người Phúc Kiến, xem như là người không tin quỷ thần, gần như sẽ không bất kính với tượng Quan Công.
Người kia ăn gan hùm gan báo rồi à, thế mà dám nhét đồ trong bụng tượng thần? Tên đó không sợ gặp báo ứng sao?
Bạch Trân Trân không cảm thấy có gì bất ngờ với chuyện này.
"Người chết vì tiền chim chết vì ăn, sẽ luôn có người bí quá hoá liều, có điều kẻ đầu độc thần sẽ không có kết quả tử tế, xem như tìm không ra tên đó, vào giây phút tượng tà thần bị phá hủy, tên đó cũng sẽ bị phản đòn."
Cùng lúc đó, bên trong phòng gội đầu nào đó tại Hương Giang, một người đàn ông ốm như con khỉ đang cầm tiền tìm má mì yêu cầu người đẹp.
"Bố mày có tiền, chỉ cần bọn bây hầu hạ chu đáo bố mày, tất cả số tiền này đều thuộc về bọn bây!"
Người đàn ông ốm như khỉ đứng trên bàn, phách lối vỗ một xấp tiền vào những người đẹp vốn đang xem thường hắn ta.
Nhìn những người đẹp trước đây xem thường hắn ta đổi bộ mặt khác, tranh đoạt tiền hắn ta rải ra, sau khi nắm được tới tay, mỗi một người đều nở nụ cười nịnh nọt với hắn ta, dường như ở trong mắt các cô, hắn ta đã trở thành soái ca tuyệt thế.
Phải biết nửa tháng trước lúc hắn ta tới, những người phụ nữ này đều không muốn tiếp hắn ta, rõ ràng là ra bán mình nhưng người nào người nấy đều giả vờ thanh cao cái gì? Hắn ta đưa tiền, thế mà các cô còn dám xem thường hắn ta.
Hiện tại hắn ta có tiền, còn không phải những người phụ nữ này phải quỳ xuống liếm hắn ta?
Ngay khỉ ốm cười lớn càn rỡ, hắn ta đột nhiên cảm thấy trong thân thể có cảm giác đau nhức thấu gan thấu tim, sắc mặt của hắn ta bỗng nhiên thay đổi, trong miệng gào lên thê lương thảm thiết, sau đó cả người té xuống từ trên mặt bàn, nằm tại chỗ không còn tiếng.
Người ở chỗ này nhìn thấy hắn ta thế này đều hoảng sợ hét lên.