Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 107 - Chương 107:

 Chương 107: Chương 107: Chương 107:

Ông Tấn Hoa nhìn Bạch Trân Trân nổi giận không áp chế được nhưng cũng không hề cáu kỉnh, anh hết sức tỉnh táo nói: "Cô Bạch, cảnh sát cũng chỉ muốn có thể nhanh chóng phá án thôi, anh Lý và cô Vương là bạn cô, tôi nghĩ chắc cô cũng muốn chúng tôi bắt được hung thủ sớm hơn một chút phải không?"

Bạch Trân Trân: "..."

Giọng vừa rồi của cô cũng không dễ nghe nhưng đối phương chẳng có vẻ gì là tức giận, Bạch Trân Trân xoa xoa mi tâm, để người đi vào trong.

"Trưởng khoa Ông, vào rồi nói."

Vừa nói, cô vừa đi trước một bước vào trong phòng, Ông Tấn Hoa nhìn chằm chằm bóng lưng của Bạch Trân Trân một hồi, sau đó cất bước đi vào theo.

Bạch Trân Trân ngồi xuống ghế salon, Ông Tấn Hoa cũng không cần cô nói, thuận tay chuyển cái ghế qua một bên, ngồi ở vị trí đối diện Bạch Trân Trân.

Cái ghế kia là Bạch Trân Trân hay dùng lúc viết gì đó ở quầy rượu, độ cao đương nhiên lớn hơn ghế salon không ít, cộng thêm Ông Tấn Hoa người cao chân dài, tới chỗ đó ngồi mang tới cho người ta cảm giác áp bức rất mạnh.

Bạch Trân Trân nhíu mày, mở miệng nói không khách khí chút nào: "Trưởng khoa Ông, anh tới hỏi chuyện tôi hay là tới tra hỏi tôi? Hình như tôi cũng không phải là phạm nhân, tư thái từ trên cao nhìn xuống của anh khiến tôi rất không thoải mái."

Bất kể anh có mục đích gì thì việc anh ngồi như vậy khiến Bạch Trân Trân nhìn thôi cũng khó chịu, cô cũng sẽ không dung túng cho cái tật xấu này của anh ta, lập tức đề nghị một cách thẳng thừng.

Ông Tấn Hoa rất biết lắng nghe, anh đứng lên, đổi thành ngồi xuống ghế salon đơn.

"Cô Bạch, như vậy được rồi chứ?"

Mặt Bạch Trân Trân không thay đổi, cô nói: "Trưởng khoa Ông, vốn là do bản thân anh không đúng, mà anh lại nói vậy, giống như người tranh cãi vô lý chính là tôi, anh có thành kiến với tôi có phải không?"

Ông Tấn Hoa chẳng ngờ Bạch Trân Trân nói chuyện không khéo léo uyển chuyển chút nào, rõ ràng là một người đẹp trăm đẹp ngàn diễm, giọng nói cũng đặc biệt dịu dàng êm tai nhưng câu nói phát ra từ miệng cô có vẻ hơi khắc nghiệt một chút.

"Cô Bạch, tôi không có ác ý gì với cô cả, cô không cần hùng hổ dọa người như vậy, tôi tới chỉ là muốn hỏi thăm, tìm hiểu một chút tình hình từ cô thôi."

Ông Tấn Hoa vẫn không hề tức giận, tâm trạng của anh rất ổn định, bất kể Bạch Trân Trân có dáng vẻ gì thì anh vẫn không có cảm giác bị xúc phạm.

Anh tới chỉ là vì muốn giải trừ những nghi hoặc trong lòng.

Bạch Trân Trân hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến về câu nói của anh.

Ông Tấn Hoa mở miệng nói không nhanh không chậm, bắt đầu đã lôi cái mà anh cảm thấy không hợp lý nhất để hỏi cho rõ ràng.

"Coi như là người xa lạ không có chút liên hệ nào, khi biết có người chết do bị mưu sát thì cũng không nên có dáng vẻ như vậy."

Bạch Trân Trân quá tỉnh táo, bình tĩnh đến mức thậm chí còn cảm thấy lạnh nhạt, giống như thể cô cũng không biết tới chuyện này vậy.

Nhưng hết lần này tới lần khác cô đều biết, hơn nữa cô còn đứng ở cửa sổ nhìn hiện trường phát hiện án mạng – bản thân việc muốn nhìn hiện trường án mạng không có vấn đề gì, dù sao ai ai cũng có lòng hiếu kì của riêng mình, đây là hiện tượng bình thường.

Nhưng lúc anh thấy Bạch Trân Trân, mặt cô có vẻ không cảm giác, khi cô phát hiện anh đang nhìn mình lại còn để lộ nụ cười, hơn nữa còn lập tức xoay người bỏ đi, thậm chí kéo rèm giường ngủ xuống.

Ông Tấn Hoa rất khó có thể không mảy may nghi ngờ, cho nên dù biết lúc xảy ra án mạng Bạch Trân Trân không ở nhà, anh vẫn muốn tới hỏi một câu, xem có thể lấy được tin tức gì hữu dụng không.

Bạch Trân Trân: "..."

Cô không ngờ bởi vì mình không thay đổi tâm trạng nên bị hoài nghi, thậm chí Ông Tấn Hoa còn vì chuyện này mà chạy tới hỏi tội cô.

Đúng vậy, từ góc nhìn của Bạch Trân Trân, đối phương đang chạy đến chỗ của cô khi không có chứng cớ hay điều kiện tiên quyết, chỉ bằng suy đoán và suy nghĩ chủ quan của anh ta mà lại tới hỏi cô mấy chuyện có hay không này, làm như vậy đúng là bất chấp lý lẽ.

Tâm trạng của Bạch Trân Trân thực sự không tốt, ngủ chưa đủ giấc làm cô nhức đầu, khiến giọng cô bắt đầu trở nên hùng hổ dọa người hơn nữa.

"Trưởng khoa Ông, hình thức biểu hiện của mỗi người trước những điều bi thương là không giống nhau, tôi không biểu hiện gì cũng được, cười cũng được, chuyện này có vấn đề gì sao?"

Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai đã chết, Bạch Trân Trân nhìn thấy quỷ hồn của bọn họ, biết bọn họ bị mưu sát, cô nghĩ cách để giúp đỡ mau chóng tìm ra hung thủ, giúp bọn họ được yên nghỉ.

Chẳng nhẽ cô cứ phải khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, tuyệt vọng bi thương, che ngực khóc lớn than trời mới có thể chứng minh cô để tâm tới bọn họ hay sao.

Chết là chuyện không thể tránh khỏi, cô sẽ khó chịu nhưng cũng sẽ tiếp nhận, bởi vì đây là sự thật không có cách nào thay đổi được.

Bình Luận (0)
Comment