Bạch Trân Trân nhìn Ông Tấn Hoa: "Chỉ bởi vì tôi không để lộ dáng vẻ phù hợp với dáng vẻ truyền thống của một người bạn nên anh nghi ngờ tôi... trưởng khoa Ông, anh không cảm thấy như vậy rất buồn cười hay sao?"
Đối mặt với sự chất vấn hùng hổ dọa người của Bạch Trân Trân, Ông Tấn Hoa vẫn không có vẻ gì là tức giận, tâm trạng của anh ổn định tới mức độ cao nhất, một chút ý tứ nổi giận cũng không có.
Bạch Trân Trân có thể nhận ra được, anh thực sự không tức giận, thậm chí sau khi mình chất vấn, anh ta còn có thể lên tiếng trấn an cảm xúc của cô.
"Cô Bạch, tôi biết làm như vậy với cô mà nói thì có thể có chút xúc phạm nhưng tôi thực sự muốn biết nguyên nhân, chuyện này có thể sẽ giúp chúng tôi phá án..."
Bạch Trân Trân căn bản không nợ anh, phút chốc cô đứng lên, dùng thế từ trên cao nhìn xuống quan sát Ông Tấn Hoa, đưa tay chỉ về phía cửa.
"Trưởng khoa Ông, trước khi có chứng cứ xác thực chứng minh tôi có liên quan tới vụ án này, tôi từ chối trả lời các vấn đề từ anh, anh không có tư cách dùng suy đoán chủ quan chất vấn tôi trước khi có chứng cớ và điều kiện tiên quyết."
Mặc dù tâm trạng của Ông Tấn Hoa ổn định tới đáng sợ, từ lúc bắt đầu vào cửa không có cảm xúc gì khác lạ nhưng Bạch Trân Trân vẫn lười phải tiếp tục dây dưa với anh.
Có bản lĩnh thì đi mà tìm hung thủ đi, chạy tới chỗ cô ríu ra ríu rít làm gì cơ chứ? Cô không có lý do gì để phối hợp với anh vô điều kiện.
Ông Tấn Hoa định trấn an Bạch Trân Trân: "Cô Bạch, tôi..."
Bạch Trân Trân không cho anh có cơ hội này, mặt lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài, trưởng khoa Ông, tôi không muốn nói thêm lần thứ hai."
Vừa nói, cô vừa trâng tráo không cười: "Hay nên nói là trưởng khoa Ông muốn để tôi đi tìm rồi nhờ vả những cảnh sát khác tới giúp, để bọn họ đưa anh đi?"
Trông thấy Bạch Trân Trân có vẻ tức giận thật, Ông Tấn Hoa không biết phải làm sao, chỉ có thể đứng dậy rời đi.
"Cô Bạch, tôi hy vọng cô có thể hiểu là tôi không có ác ý với cô, tôi chỉ muốn tìm hiểu tình hình một chút..."
Ông Tấn Hoa định giải thích một chút nhưng đáp lại anh chỉ có một câu lạnh như băng của Bạch Trân Trân: "Mời anh đi ra ngoài."
Anh không tiếp tục nói nữa, đứng dậy rời đi.
Ông Tấn Hoa vừa mới đi ra chân trước, chân sau Bạch Trân Trân đã bất ngờ đóng cửa phòng lại, nếu như không phải anh thu chân lại khá nhanh thì sợ rằng cái chân kia đã bị cửa kẹp rồi.
Nhìn cửa phòng đóng chặt trước mặt, Ông Tấn Hoa rũ mắt.
Lúc tự mình đi hỏi cô, cô sẽ tức giận, lúc nhận ra anh đang hoài nghi mình, cô cũng tức giận.
Cái này vừa khéo chứng minh Bạch Trân Trân là một người bình thường có tình cảm bình thường.
Một người bình thường có tình cảm bình thường tại sao sau khi biết bạn mình bị mưu sát lại lạnh lùng bình tĩnh như vậy, thậm chí còn không thấy có chút bi thương nào?
Nếu nói cô là một người kín đáo về cảm xúc, vậy tại sao lúc đối mặt với anh cô lại không che giấu cảm xúc của mình chút nào?
Ông Tấn Hoa không nghĩ ra.
"Tấn Hoa, cậu đứng đây làm gì?"
Từ Phong đi từ 408 ra, thấy Ông Tấn Hoa đứng ngoài cửa nhà Bạch Trân Trân thì nhanh chóng đi tới, hỏi anh có chuyện gì xảy ra.
Lúc này Ông Tấn Hoa mới tỉnh hồn, anh nhìn Từ Phong một cái rồi nói: "A Phong, cậu có cảm thấy cô Bạch ở nhà 406 có chút không được đúng lắm không?"
Ông Tấn Hoa nghi ngờ vụ án làn này có liên quan đến những lực lượng thần bí khác, cho nên không ở nhà cũng không chứng minh được, không có ý nghĩa gì cả, nếu quả thực giống như anh hoài nghi thì dù không có mặt ở hiện trường cũng không ảnh hưởng đến việc gây án.
Vụ án liên quan tới các lực lượng thần bí đặt thù dù ít nhưng cũng không có nghĩa là không có.
Từ Phong nhìn dáng vẻ của Ông Tấn Hoa, nói: "Chẳng nhẽ cậu coi cô Bạch là nghi phạm?"
"Tấn Hoa, cô Bạch không thể là hung thủ giết người."
Từ Phong nói như chém đinh chặt sắt.
Anh nhớ lại hôm mà mình và Bạch Trân Trân quen biết nhau, chỉ có cô đưa tay ra giúp đỡ người đàn bà bị chồng đánh tơi bời đó, rõ ràng là một cô gái ăn mặc theo mốt nhưng lúc cô ôm lấy người đàn bà toàn thân đều là máu lại không có chút do dự nào.
Vì cứu người, trên người Bạch Trân Trân dính đầy vết máu, nhưng cô vậy mà lại chẳng thèm để ý đến, cùng lắm là vui vẻ vì mình đã cứu người thoát ra khỏi nguy hiểm.
Sau đó Từ Phong có tới thăm bệnh nhân kia, còn nghe y tá nói Bạch Trân Trân cũng qua đó mấy lần, còn ứng tiền thuốc thang giúp người bệnh nhân kia, chỉ có điều giờ cô đi và giờ Từ Phong đi trái ngược nhau, cho nên tới tận bây giờ hai người cũng chưa từng gặp lại nhau.
Một người con gái tâm địa hiền lành như vậy sao biết giết người cơ chứ?
Hơn nữa, nhân viên quản lý cao ốc ở lầu dưới cũng có thể chứng minh đúng tám giờ sáng Bạch Trân Trân mới về nhà, lúc hai nạn nhân bị hại, cô cũng không ở nhà.