"A Phong, cậu biết cô Bạch đó à?"
Từ Phong cũng không phủ nhận điểm này: "Đúng vậy, chúng tôi có quen biết."
Sau khi anh trả lời xong, vẻ mặt Ông Tấn Hoa liền biến đổi, Từ Phong vỗ vai anh đánh bộp một cái, bất đắc dĩ nói: "Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi bao che cô ấy? Tấn Hoa, cậu suy nghĩ nhiều rồi."
Lúc án mạng xảy ra Bạch Trân Trân không ở nhà, có người nhìn thấy tận mắt có thể chứng minh điểm này, cái này cũng đủ để rửa sạch hiềm nghi cho Bạch Trân Trân.
"Chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải làm, đừng lãng phí thời gian ở đây."
Vừa nói, Từ Phong liền kéo Ông Tấn Hoa rời đi.
Chân mày Ông Tấn Hoa chậm rãi cau lại – sở dĩ Bạch Trân Trân bình tĩnh như vậy chẳng lẽ là nhờ vào quan hệ với Từ Phong?
Một khi đã sinh ra chút nghi ngờ thì rất khó mà tiêu giảm được, cũng như Ông Tấn Hoa vậy, có điều anh cũng không nói gì, chỉ theo chân mọi người quay về sở cảnh sát.
Nhân viên pháp y tiến hành nghiệm xác với hai người bị hại, cuối cùng cũng phát hiện thức ăn còn chưa tiêu hóa hết trong dạ dày của bọn họ, trong những thức ăn đó còn sót lại một lượng lớn thuốc mê.
Phân lượng của những thứ thuốc mê kia đủ để khiến người khác hôn mê rất lâu, cái này chắc hẳn cũng đã giải thích tại sao bọn họ không có chút ý thức phản kháng nào.
Bây giờ phải điều tra xem thức ăn của bọn họ là ai đưa tới, người đưa thức ăn tới cho bọn họ là nghi phạm quan trọng của vụ án.
Nhưng cảnh sát đi điều tra đã nhanh chóng truyền tin về - người đưa thức ăn cho bọn họ là chị của Vương Lệ Mai, Vương Lệ Hoa, song lúc bọn họ đi tìm kiếm thì Vương Lệ Hoa đã uống thuốc độc tự sát.
Vương Lệ Hoa để lại di thư nói cô ta ghen tị với em gái mình, cảm thấy cuộc sống hạnh phúc của cô ấy nên là của mình, bởi vì cô ta biết Lý Kim Thọ trước, nhưng Vương Lệ Mai lại hoành đao đoạt ái, cướp đi người yêu của cô ta.
Cho nên tất cả những điều này nhìn có vẻ như là Vương Lệ Hoa ghen tị rồi giết người, vụ án cũng có thể kết án rồi.
Nhưng Từ Phong lại cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
"Còn có rất nhiều điểm khả nghi chưa được điều tra rõ, bây giờ vẫn chưa thể kết án, tất cả chờ có kết quả nghiệm thi của Vương Lệ Hoa rồi nói sau."
Ông Tấn Hoa nhất trí với quan điểm của Từ Phong, dù sao bên khoa giám định chứng cứ đã có kết quả giám định rồi, xác nhận cây dao rọc giấy kia chính là hung khí sát hại vợ chồng bọn họ.
Ông Tấn Hoa cảm thấy vụ án này có thể liên quan tới các lực lượng đặc thù nhưng Từ Phong không cho là vậy.
"Nếu quả thực có cách mà không giết người, người đó hại người mà còn tự đi? Cứ đi tìm một bà mo hạ nguyền rủa là được, tay hắn ta vẫn sạch sẽ."
Từ Phong tham gia điều tra phá giải nhiều vụ án như vậy cũng đã gặp rất nhiều vụ án giả thần giả quỷ, nhìn giống như ác quỷ gây án, oan hồn lấy mạng, cuối cùng cũng không thể chứng minh được, tất cả đều là người làm.
Anh tin tưởng vụ án lần này cũng là người làm, chẳng qua thủ đoạn của hung thủ xảo quyệt hơn mà thôi.
Nhưng báo cáo nghiệm thi mà nhân viên pháp y đưa tới đã vả mặt Từ Phong.
Thời gian Vương Lệ Hoa chết vào khoảng ngày mùng sáu tháng năm.
Vương Lệ Hoa đã chết vào ngày mùng sáu tháng năm vậy tại sao cô ta có thể đưa thức ăn tới cho Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai vào buổi tối ngày mùng mười tháng năm?
Từ Phong: "..."
"Nhân viên quản lý cao ốc làm chứng rằng tối hôm đó anh ta thực sự đã nhìn thấy Vương Lệ Hoa, dù sao cô ta thường xuyên đưa đồ ăn tới cho em gái và em rể, nhân viên quản lý cao ốc rất quen mặt với cô ta."
Từ Phong: "..."
Chẳng lẽ kẻ giết người là một người chết?
***
Sau khi đuổi Ông Tấn Hoa đi, cuối cùng Bạch Trân Trân cũng có thể ngủ một giấc thật ngon, cô trở về phòng, tê liệt ngã lên giường, nhắm mắt lại đi ngủ.
Bạch Trân Trân ngủ một cái đã cảm thấy trời đất tối sầm, không biết tối nay là năm nào, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại di động ở bên ngoài vang lên, Bạch Trân Trân mới tỉnh lại từ trong giấc ngủ mơ.
Sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn đen lại, giấc ngủ này của cô kéo dài rất lâu, những thứ tinh lực đã bị mất đi cũng được bổ sung lại hòm hòm.
Bạch Trân Trân thoải mái sảng khoái ngồi dậy, chạy thật nhanh đi tiếp điện thoại.
"Alo, tôi là Bạch Trân Trân, ai..."
Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói nức nở của Trần Tiểu Sinh: "Sư phụ, cứu mạng, cô mau tới đây nhanh nhanh lên, xảy ra chuyện rồi!!!"
Nghe Trần Tiểu Sinh kêu thảm thiết, Bạch Trân Trân sửng sốt một lát, sau đó hỏi: "Trần Tiểu Sinh, chú im lặng chút đi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Chú ở chỗ nào? Tôi lập tức tới đó."
Trần Tiểu Sinh run lẩy bẩy nói: "Sư phụ, tôi ở nhà tang lễ, cô mau mau tới đây, nếu không tới nữa sẽ xảy ra án mạng đấy."