Bên chỗ nhà tang lễ xảy ra chuyện rồi?
Bạch Trân Trân chưa kịp suy nghĩ nhiều, dùng tốc độ nhanh nhất đổi một bộ quần áo khác, sau đó chạy về phía nhà tang lễ như đang bay.
Trần Tiểu Sinh vốn đang đứng ở cửa nhà tang lễ chờ cô, sau khi thấy bóng người của Bạch Trân Trân, Trần Tiểu Sinh với khuôn mặt tham khóc thảm thiết tiến lên đón.
"Xảy ra chuyện rồi, sư phụ ơi cứu mạng!"
Nhìn Trần Tiểu Sinh khua tay múa chân loạn xạ, Bạch Trân Trân vỗ vỗ lên bả vai anh ta.
"Tiểu Sinh, đừng vội vàng, có tôi ở đây, chú nói cho tôi nghe đã có chuyện gì trước đã."
Sau khi Bạch Trân Trân tới, cuối cùng Trần Tiểu Sinh cũng tìm được người tâm phúc, những cảm xúc sợ hãi hốt hoảng lúc trước giờ đều biến mất không còn bao nhiêu.
Ông ta xoa xoa mũi, buồn bực khó chịu nói: "Sư phụ, là như vậy."
Sau khi Bạch Trân Trân về nhà, Trần Tiểu Sinh không hề tan làm.
Dù anh ta đã đi theo học hỏi Bạch Trân Trân hóa trang cho thi thể nửa tháng nhưng còn chưa chính thức ra nghề, nên cũng chỉ có thể làm một vài công việc phụ giúp, thái độ của những nhập liệm sư khác cũng với Trần Tiểu Sinh thực sự cũng không tệ, biết anh ta là học trò của Bạch Trân Trân, ba nhập liệm sư kia đều rất săn sóc anh ta, cũng bằng lòng đưa anh ta theo học hỏi.
Lúc xế chiều, Trần Tiểu Sinh đi giúp Cổ Anh Hùng hóa trang cho di thể của nữ minh tinh kia, Cổ Anh Hùng vốn không đồng ý nhưng sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà cậu ta lại đồng ý.
Nhưng sau khi Trần Tiểu Sinh tới phòng hóa trang di thể lại phát hiện thi thể của nữ minh tinh kia nhìn qua cũng không giống dáng vẻ đã bị sửa sang qua.
Trần Tiểu Sinh cảm thấy có chút kì quái, dù sao anh ta cũng biết rất rõ Cổ Anh Hùng thích nữ minh tinh đó tới mức độ nào, theo lý mà nói, thi thể của cô ta sẽ không có dáng vẻ như lúc này.
Nhưng khi Trần Tiểu Sinh hỏi Cổ Anh Hùng thì cậu ta lại nói mình đã biết rồi, để Trần Tiểu Sinh cảm thấy an tâm.
"Ngày mai tôi nhất định sẽ khiến cho cô ấy thật xinh đẹp để tham dự lễ truy điệu, anh yên tâm đi."
Trần Tiểu Sinh cũng không cho cậu ta mặt mũi: "Cậu xem, thi thể đến giờ cũng chưa xử lý xong, ngày mai liệu có được thật không?"
Thi thể này được xử lý rất thô ráp, còn không bằng anh ta xử lý luôn, bây giờ đến mai cũng không còn lại bao nhiêu thời gian, nào có kịp đây?
Nhưng Cổ Anh Hùng nói chuyện chắc chắn, gương mặt tỏ vẻ bình tĩnh, Trần Tiểu Sinh cũng không tiện nói gì thêm nữa.
Lúc phụ giúp, Trần Tiểu Sinh phát hiện Cổ Anh Hùng có chút không an lòng, nhưng toàn thân lại rơi vào trạng thái phấn khởi vô hình, cặp mắt lúc nhìn thi thể sáng đến kinh người.
"Sau đó thì sao?"
Mắt thấy Trần Tiểu Sinh nói nhưng cảm xúc càng ngày càng không thoải mái, Bạch Trân Trân lại cho anh ta một cái tát.
Cái tát này cô không hề giảm lực, Trần Tiểu Sinh bị đánh một cái, đau tới mức nhe răng há miệng.
"Sư phụ, tại sao cô lại đánh tôi?"
Trần Tiểu Sinh che bả vai, làm ra vẻ tội nghiệp hỏi.
Phát tát vừa rồi của Bạch Trân Trân vừa đi qua, ông ta đã cảm giác xương bả vai của mình gần như bị đánh nát, đau đến mức ông ta bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Bạch Trân Trân nhìn ông ta, chân mày nhíu lại thật chặt: "Chú không nhận ra mình không thoải mái lắm à?"
Trần Tiểu Sinh năm nay đã ba mươi sáu tuổi, dù gì cũng đi theo Bạch Trân Trân nhìn thấy cảnh đời, lá gan của anh ta[1] cũng không coi là nhỏ, dù sao người đã gặp cả ác quỷ thì lá gan có thể nhỏ tới mức nào chứ?
[1] Đoạn này mình đổi ngôi ba của Trần Tiểu Sinh là anh ta vì đã biết số tuổi rồi nha.
Hơn nữa nếu anh ta nhát gan thì cũng sẽ không sống chết đòi bái Bạch Trân Trân làm thầy.
Một người như vậy mà vừa rồi lúc nói chuyện với mình, biểu cảm sợ hãi trên mặt không giảm bớt một chút nào, thậm chí Bạch Trân Trân còn nghi ngờ nói thêm gì nữa thì anh ta có thể dọa chết chính mình.
"Sư phụ, tôi như thế này là do bị quỷ nhập vào người sao?"
Sau khi Trần Tiểu Sinh khôi phục lại bình thường cũng phát giác ra trạng thái của mình không được đúng cho lắm, anh hoảng hồn, nhanh chóng lấy túi chu sa mà Bạch Trân Trân cho mình từ trong túi ra.
Kết quả túi chu sa vừa lọt vào trong anh ta đã bất ngờ bị bung mở, chu sa bên trong cũng lộ ra ngoài.
Trần Tiểu Sinh: "..."
Nhìn chu sa trong lòng bàn tay mình biến thành màu đỏ, anh ta có chút suy sụp mở miệng: "Sư phụ, chu sa cô cho tôi sao lại biến thành màu đen rồi?"
Bạch Trân Trân giơ tay lên vỗ gáy anh ta một cái.
"Chú bị ngu có phải không?"
Tại sao chu sa lại biến thành màu đen? Không có kiến thức cũng có hiểu biết thông thường chứ? Chu sa nhà ai mà có dáng vẻ này?
"Sư phụ, chẳng lẽ Cổ Anh Hùng đã xảy ra chuyện?"
Bạch Trân Trân cắt ngang anh ta: "Chú cuống cuồng nói một hồi lâu, kết quả đều chưa nói tới điểm chính, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trần Tiểu Sinh bị mắng tới mức không ngóc đầu lên được, lúng túng mãi mới nói ra.
"Không thấy Cổ Anh Hùng."
Rõ ràng còn chưa tới giờ tan việc, vậy mà lại không thấy tung tích của Cổ Anh Hùng, tim Trần Tiểu Sinh đập rộn cả lên, không biết tại sao anh ta luôn cảm thấy Cổ Anh Hùng đã chết.