Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 111 - Chương 111:

 Chương 111: Chương 111: Chương 111:

Loại cảm giác này không biết từ đâu đến nhưng cực kỳ mãnh liệt, Trần Tiểu Sinh trong lúc tâm hoảng lòng loạn gọi điện thoại cho Bạch Trân Trân, nhờ cô tới hỗ trợ.

"Nhà tang lễ lớn tới mức đó, tôi cảm thấy Anh Hùng không hề rời đi, sư phụ, chúng ta nhất định phải tìm được anh ta."

Khuôn mặt Bạch Trân Trân nghiêm túc nhìn Trần Tiểu Sinh: "Chuyện Cổ Anh Hùng mất tích chú đã nói với bao nhiêu người? Những người khác trong nhà tang lễ có biết không?"

Trần Tiểu Sinh vô thức lắc đầu: "Không, bọn họ không biết."

Lời vừa ra khỏi miệng, Trần Tiểu Sinh đã ngây ngẩn cả người, ông ta khó hiểu nhìn Bạch Trân Trân, lúng ta lúng túng mở miệng nói: "Tôi cũng không biết vì sao tôi không nói, sư phụ, có phải tôi bị trúng tà rồi hay không?"

Dưới tình huống bình thường, phát hiện Cổ Anh Hùng không thấy đâu, có lẽ là ông ta nên báo với những người khác, vì sao ông ta sẽ cảm thấy không cần báo cho những người khác chứ?

Cái này hiển nhiên không bình thường.

Nhìn Trần Tiểu Sinh thấp thỏm như chim sợ cành cong, Bạch Trân Trân vỗ vỗ bờ vai của ông ta, an ủi tâm trạng của ông ta: "Được rồi, được rồi, sự việc không tồi tệ như chú nghĩ đâu, không phải tôi đã đến rồi sao? Bất kể là người hay quỷ, tôi nhất định sẽ tóm được thứ đang giở trò đó!"

Người bất thường đã xuất hiện hai người, điểm giống nhau duy nhất của bọn họ chính là tiếp xúc với thi thể của nữ minh tinh đó, Bạch Trân Trân nghi ngờ thi thể kia có vấn đề.

"Chúng ta đến phòng trang điểm cho người đã mất trước."

Trần Tiểu Sinh nhẹ gật đầu, dáng vẻ kiên định đó của Bạch Trân Trân đã cho ông ta dũng khí, tâm trạng vốn đang hơi thấp thỏm lo âu đã lập tức bình tĩnh lại.

Ông ta có gì mà sợ? Sư phụ ông ta vẫn đang ở đây này.

Nghĩ như vậy, Trần Tiểu Sinh đĩnh đạc theo sau lưng Bạch Trân Trân, tiến vào nhà tang lễ.

Hiện tại đã là tám giờ đêm, ngoại trừ gác cổng và nhân viên công tác trực ban ban đêm ra thì chỉ còn lại ba người bọn họ ở dây rồi.

Bên hỏa tang thi thể này khá trang trọng, gần như đều là sau khi tổ chức xong lễ truy điệu, sau khi nhìn mặt người mất lần cuối mới có thể đưa thi thể đi thiêu, cho nên phần lớn ban đêm nhân viên công tác sẽ không ở lại nhà tang lễ.

Buổi tối nhà tang lễ an tĩnh hơi đáng sợ, ngoại trừ tiếng bước chân của hai người ra thì không nghe được những tiếng động khác.

Rất nhanh Bạch Trân Trân đã đi tới trước thang máy, lúc chuẩn bị ấn nút thang máy thì cô đột nhiên nhận ra một việc, bỗng nhiên quay đầu nhìn sang. Sau lưng trống không, bóng dáng Trần Tiểu Sinh cứ thế biến mất không thấy tung tích.

Khóe môi Bạch Trân Trân nhếch.

Vừa rồi Trần Tiểu Sinh còn ở sau lưng cô, bởi vì sợ, Trần Tiểu Sinh luôn nắm góc áo của cô, nhưng lúc này người đã không thấy đâu.

Ông ta đi đâu?

Thang máy vang lên một tiếng vang "tinh", cửa thang máy từ từ mở ra, không có một ai trong thang máy xuất hiện ở trước mặt Bạch Trân Trân.

Cô cất bước đi vào, ấn xuống nút lên lầu hai.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, cửa thang máy trơn bóng như gương phản chiếu rõ ràng dáng vẻ của Bạch Trân Trân, và hai bóng người mơ hồ phía sau cô.

Con ngươi Bạch Trân Trân co lại, vô thức quay đầu nhìn sang.

Phía sau của cô trống rỗng, không có bất kỳ ai.

Bạch Trân Trân xoay đầu lại, Trần Tiểu Sinh lại xuất hiện ở trước mặt của cô.

"Sư phụ, sư phụ sao vậy? Từ đầu đến giờ cứ mãi thất thần, tôi gọi sư phụ thế nào sư phụ cũng tựa như không nghe thấy, sư phụ, sư phụ không có chuyện gì chứ?"

Bạch Trân Trân có thể xác định, người lúc mới vừa tiến vào thang máy chỉ có mình, Trần Tiểu Sinh từ đâu xuất hiện?

Trần Tiểu Sinh đang đứng đối diện thoạt nhìn không có vấn đề gì, nhưng ánh mắt Bạch Trân Trân đặt vào cửa thang máy, lại phát hiện bên trong ngoại trừ cô ra thì hoàn toàn không có cái bóng của ai khác.

"Trần Tiểu Sinh" ngoẹo đầu, trong giọng nói có thêm mấy phần bất đắc dĩ: "Sư phụ, rốt cuộc sư phụ sao vậy?"

Bạch Trân Trân không do dự tay giơ lên, lập tức cho "Trần Tiểu Sinh" trước mặt này một cái cái tát.

Chỉ thấy sau khi tiếng "chát" qua đi, da nửa gương mặt của Trần Tiểu Sinh đã bị Bạch Trân Trân đánh rớt, để lộ khuôn mặt máu thịt be bét của ông ta.

"Sư phụ, sư phụ... vì... sao... ... đánh... tôi..."

Một bạt tai này đã đánh rớt sự giả tạo của ông ta, giọng của ông ta đã trở nên âm u đáng sợ. Một con mắt của "Trần Tiểu Sinh" tróc ra từ trong hốc mắt, máu đen chen lấn tranh nhau tuôn ra từ trong cái miệng hơi đóng hơi mở của ông ta.

Bạch Trân Trân không đợi ông ta lại nói cái gì, tiếp tục quyền đấm cước đá với "Trần Tiểu Sinh" này.

Chiêu nào của cô cũng nhằm về phía chỗ trí mạng của đối phương chào hỏi, xuyên mắt, đạp trứng, đánh phải nói là dữ dội, không cố kỵ gì.

Về phần sợ hãi...

Cô hành nghề nhiều năm, thi thể từng xử lý qua đã mấy trăm có hơn, thi thể bộ dáng gì mà cô chưa từng gặp? Cái loại trước mặt này quả thật không đáng chú ý.

Bình Luận (0)
Comment