Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 112 - Chương 112:

 Chương 112: Chương 112: Chương 112:

Ngay từ đầu cái thứ giả trang thành Trần Tiểu Sinh còn gọi sư phụ, nói lời đe dọa, nhưng sau sự đập nện không lưu tình chút nào của Bạch Trân Trân thì đối phương kêu rên liên hồi, cuối cùng hóa thành một đám sương đen,"bịch" một tiếng biến mất không thấy tung tích. Cùng lúc đó, chỉ nghe thấy một tiếng "tinh" vang lên, cửa thang máy nóng nảy mở ra, giống như là đang thúc giục Bạch Trân Trân nhanh chóng đi ra ngoài.

Bạch Trân Trân không có ra ngoài.

Cô đứng ở trong thang máy, móc ra điện thoại, bấm số điện thoại của Trần Tiểu Sinh. Cùng lúc đó, điện thoại di động trong túi của Trần Tiểu Sinh đang cùng "Bạch Trân Trân" lên thang máy vang lên.

Sau khi điện thoại kết nối, bên trong truyền đến những tiếng nói như đài radio bắt sóng kém, cùng lúc đó, một giọng nữ vô cùng quái lạ truyền ra.

"Tôi... Là... Trân Trân... Tên đó... Là giả... Đánh cô ta..."

Tiếng nói trong điện thoại nghe cực kỳ đáng sợ, Trần Tiểu Sinh giật nảy mình rùng mình một cái, suýt chút đã vứt điện thoại đi.

"Sư phụ sư phụ, xảy ra chuyện rồi, tôi nhận được cuộc gọi của quỷ!"

Trần Tiểu Sinh hét lên, hoảng sợ không thôi nhìn "Bạch Trân Trân" trước mặt mình.

"Sư phụ, sư phụ nhanh lên đi!"

Trần Tiểu Sinh rất sợ hãi, thế nhưng điện thoại quá mắc, ông ta không nỡ vứt, chỉ có thể vươn tay đặt điện thoại ở khoảng cách xa nhất, sau đó chân nhảy liên tục hô Bạch Trân Trân hỗ trợ.

Nhất định là sư phụ có biện pháp giúp ông ta.

"Bạch Trân Trân" xoay người lại, nhìn thẳng vào Trần Tiểu Sinh.

Bị "Bạch Trân Trân" nhìn chằm chằm như thế, Trần Tiểu Sinh chỉ cảm thấy rùng mình, ông ta len lén nuốt nước miếng một cái, yên lặng rụt tay trở về, giọng nói cũng mất tự tin.

"Sư phụ, sư phụ..."

Trần Tiểu Sinh vừa muốn nói gì,"Bạch Trân Trân" đã mở miệng, cô nở một nụ cười nhẹ với Trần Tiểu Sinh, dịu dàng nói: "Đừng sợ, có tôi ở đây kia mà, không có việc gì đâu."

Nhìn Bạch Trân Trân thế này, Trần Tiểu Sinh chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên, một cảm giác rợn tóc gáy không thể khắc chế dâng lên từ đáy lòng.

Sau khi "Bạch Trân Trân" trấn an ông ta xong thì xoay người nhanh chân đi về phía trước. Còn Trần Tiểu Sinh nuốt nước miếng một cái, len lén đặt điện thoại bên tai, bên kia bởi vì tín hiệu không tốt mà tiếng sàn sạt vẫn còn tiếp tục truyền đến, chỉ là giọng nữ quái dị đó đã không nghe được quá rõ ràng nữa.

Sắc mặt Trần Tiểu Sinh trở nên càng thêm khó coi, ông ta nhỏ giọng hô: "Sư phụ, sư phụ, có phải sư phụ không? Sư phụ là sư phụ thì sư phụ "chậc"[1] một tiếng được không?"

[1]Tiếng chậc lưỡi

Nói chuyện thì khẳng định là ông ta nghe không rõ ràng, nhưng một tiếng "chậc" này thì có lẽ có thể nghe rõ.

Bạch Trân Trân ở đầu bên kia điện thoại : "..."

Tín hiệu không tốt, nhưng giọng Trần Tiểu Sinh vẫn truyền tới đứt quãng.

"Chậc" một tiếng cái gì, cái tên này rõ là đang ngứa da!

"Chậc."

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng chói tai, sắc mặt Trần Tiểu Sinh đã hoàn toàn thay đổi. Cho nên, đầu bên kia điện thoại cái tên nói nghe giống như là ngôn ngữ của quỷ, giọng nói của quỷ mới là sư phụ chân chính của ông ta, còn "Bạch Trân Trân" trước mặt này thật ra là con quỷ?

Hai chân Trần Tiểu Sinh như cắm rễ, không thể động đậy, con quỷ chạy tới cửa thang máy đó dừng bước, quay đầu nhìn về phía ông ta.

"Trần Tiểu Sinh, còn không đi theo?"

Con quỷ kia có dáng vẻ của Bạch Trân Trân, có giọng nói của cô, trông giống cô như đúc. Nhưng nó là quỷ, nó giả mạo Bạch Trân Trân, khẳng định là muốn hại ông ta.

Trần Tiểu Sinh rất sợ hãi, tay của ông ta nắm chặt điện thoại, đột nhiên nghĩ đến Bạch Trân Trân vì ông ta mà chịu "chậc" một tiếng... Sư phụ của ông ta siêu yêu ông ta!

Nghĩ đến đây, bất chợt Trần Tiểu Sinh đã không sợ nữa, ông ta đứng thẳng sống lưng, cầm điện thoại nhanh chân lao về phía tên quỷ giả mạo sư phụ của mình. Vừa rồi ở trong điện thoại sư phụ nói đánh chết tên này, vậy có phải có nghĩa là có thể đập nhừ tử con quỷ này?

Ông ta tin tưởng sư phụ.

Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Trần Tiểu Sinh đột nhiên sinh ra dũng cảm vô cùng vô tận.

"Sư phụ, sư phụ xem có phải điện thoại của tôi rất lớn."

Trần Tiểu Sinh cười híp mắt nói, tới gần "Bạch Trân Trân", lúc đối phương không có chút cảnh giác nào, một tay Trần Tiểu Sinh đẩy ngã con quỷ giả mạo Bạch Trân Trân té xuống đất.

"Tao đánh chết mày, đánh chết mày, cho mày giả mạo sư phụ tao nè, cho mày giả trang sư phụ tao nè, mày ngay cả một sợi tóc của sư phụ tao cũng không sánh nổi!"

Trần Tiểu Sinh kêu to, giơ điện thoại trong tay lên đập xuống trán con quỷ đó.

Sư phụ đã từng nói, người sợ quỷ ba phần, quỷ sợ người mười phần, suy cho đây cũng là thế giới người làm chủ, lá gan đủ to, quỷ bình thường không tới gần được.

Bình Luận (0)
Comment