Bởi vì trong không gian quỷ quái cho nên ngay từ đầu tất cả mọi người đều không nhận ra có gì bất thường. Những Huyền Thuật Sư bọn họ đã giải quyết oan hồn lệ quỷ bên trong không gian quỷ quái, khi đang chuẩn bị phá vỡ không gian quỷ quái này thì đột nhiên xảy ra việc ngoài ý muốn.
Lúc bọn họ xử lý oan hồn lệ quỷ trong không gian quỷ quái đã để lại một Huyền Thuật Sư trông coi những thầy trò này, nhưng không ai ngờ rằng giữa thầy trò vậy mà đang ẩn giấu một tà ma. Không biết làm sao mà con tà ma kia đã mê hoặc được thầy trò, ngay lúc bọn họ chuẩn bị phá vỡ không gian quỷ quái này, những thầy trò vốn đang an ổn đợi ở đó đã trở nên kích động, bọn họ đột nhiên thét chói tai và chạy tứ tán, sân tập không lớn lập tức trở nên hỗn loạn.
Con tà ma kia sau khi gây nên hỗn loạn thì bắt đầu đồ sát điên cuồng. Cuối cùng là bảy Huyền Thuật Sư bọn họ đã phí vô số tâm huyết, thậm chí suýt nữa hao tổn một Huyền Thuật Sư trân quý, trên người mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều có tổn thương, ngay cả trưởng lão hiệp hội Huyền Môn cũng bị thương.
Khi nói ra những điều này, trong giọng Đỗ Văn Khiết ủ dột mấy phần, cảm xúc cũng trở nên ủ rũ.
"Con tà ma kia quá lợi hại, nó biết ngụy trang thành học sinh hoặc là giáo viên, mà chúng tôi thì không biết những học sinh và giáo viên kia, chỉ có thể dùng biện pháp ngốc nhất để phân biệt..."
Con tà ma kia chính là nguyên nhân hình thành không gian quỷ quái tại chỗ này, nó ngụy trang thành giáo viên hoặc là học sinh cũng là vì để ăn bọn họ từng chút một. Thật ra nó biết với năng lực của mình thì không hại được mấy người, nhưng khi Huyền Thuật Sư của hiệp hội Huyền Môn muốn dùng cách bạo lực phá hư không gian quỷ quái, con tà ma kia sẽ ngồi không yên.
Nó bắt đầu bất chấp hậu quả mà giết người điên cuồng, một trăm giáo viên, học sinh dưới sự xúi giục của nó mà chạy trốn tứ phía, Huyền Thuật Sư tới đây chỉ có bảy người, hoàn toàn không bảo vệ được những giáo viên và học sinh này, đến cuối cùng, con tà ma kia đã giết đỏ cả mắt, cuối cùng bọn họ chỉ cứu được hai mươi tám học sinh.
"Cuối cùng khi con tà ma kia sắp bị bắt, nó lựa chọn tự bạo, sau khi nó tự bạo biến mất, đương nhiên không gian quỷ quái cũng biến mất, nhưng người chết trong không gian quỷ quái cũng không về được."
Dù là thường thấy sinh tử, khi nói đến nhiệm vụ lần này, cảm xúc của Đỗ Văn Khiết cũng rất tệ.
"Tôi chính là Huyền Thuật Sư suýt chút bị tà ma giết chết, chúng tôi đã phí rất nhiều công sức mới đánh chết con tà ma kia, chúng tôi dùng hết khả năng cứu những học sinh kia, thế nhưng không hề thu hoạch được chút công đức chi lực nào..."
Nói tới cái này, trong lòng Đỗ Văn Khiết đã sinh ra cảm giác ấm ức nặng nề, cô ta cảm thấy ông trời hà khắc quá, những Huyền Thuật Sư các cô lúc làm nhiệm vụ, dù đã chuẩn bị mọi phương án, thế nhưng khó tránh khỏi sẽ gặp phải một vài tình huống nguy hiểm.
Bọn họ cũng sẽ thường xuyên đối mặt với nguy hiểm, chỉ hơi không chú ý sẽ có khả năng bị uy hiếp tới tính mạng, đây là lần đầu Đỗ Văn Khiết trực diện với tử vong, suýt chút nữa cô ta đã chết trong tay con tà ma kia, nếu như không nhờ trưởng lão hiệp hội Huyền Môn cứu cô ta kịp thời, hiện tại cô làm gì ngồi ở chỗ này?
Hồi tưởng lại những chuyện này, sự ấm ức trong lòng cô ta đã tràn đầy cuồn cuộn muốn ngăn cũng không ngăn được, lúc nói chuyện trong giọng nói cũng xen lẫn mấy phần ấm ức.
"Tôi cũng không biết vì sao lại vậy, có đôi khi lại cảm thấy chúng tôi làm những chuyện này không có ý nghĩa..."
Hơn nữa điều càng khiến Đỗ Văn Khiết khó chịu là, đoàn người bọn họ khó khăn lắm mới bước ra khỏi không gian quỷ quái, những người bên ngoài nhìn thấy bọn họ không có cứu được tất cả mọi người, thậm chí còn muốn động tay với bọn họ.
Bọn họ là Huyền Thuật Sư, khẳng định là không thể động tay với người bình thường, chỉ có thể phòng thủ một cách bị động, nhưng dù vậy, bọn họ cũng suýt nữa đã chịu thiệt lớn, cũng may mà các đội viên đội đặc chiến che chở cho bọn họ, nếu không bọn họ muốn bình an thoát thân cũng không thể.
"Rõ ràng kẻ hại những đứa trẻ đó chính là con tà ma kia, chúng tôi là được mời đi hỗ trợ, cứu không được tất cả chúng tôi cũng rất khó chịu, nhưng bọn họ lại quy tất cả tội lên người của chúng tôi, cái này rất vô lý."
"Làm việc tốt không được cảm kích không nói, ông trời thậm chí còn keo kiệt ở phương diện cho chúng tôi công đức chi lực, tôi ngoại trừ chịu tổn thương ra thì đúng là một xíu xiu lợi ích cũng không có."
Thấy Đỗ Văn Khiết càng nói càng căm phẫn, hiển nhiên vẫn đang canh cánh trong lòng việc mình nỗ lực nhiều như vậy, còn suýt nữa mất mạng nhưng không hề có được hồi báo xứng đáng.