Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 1073 - Chương 1073:

 Chương 1073: Chương 1073: Chương 1073:

Hách Cầm Vận thấy cô ta thế này, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác đồng cảm, cô ta vươn tay vỗ vỗ lưng Đỗ Văn Khiết, an ủi cảm xúc của cô ta.

Dưới sự trấn an của Hách Cầm Vận, cuối cùng Đỗ Văn Khiết đã bình tĩnh lại, cô ta thở hắt ra một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân.

"Trân Trân, tôi thật sự không phải hoài nghi cô cái gì, chỉ là cô xem chúng tôi vượt qua trăm cay nghìn đắng đi hoàn thành nhiệm vụ, bắt quỷ cứu người, vì thế bỏ công sức rất nhiều, nhưng hồi báo đạt được cũng rất ít, ngoại trừ một chút tiền tài về mặt ý nghĩa ở thế tục, công đức chi lực gần như không chiếm được..."

Hách Cầm Vận cũng nói giúp vào: "Đúng vậy Trân Trân, mấy năm đầu còn tốt chút, mười lần nhiệm vụ có ba lần có thể có công đức chi lực, mặc dù không nhiều, nhưng cũng có thể đạt được, gần đây không biết là có chuyện gì xảy ra, chúng tôi thu hoạch được cực ít..."

Không có được công đức chi lực không nói, công đức chi lực vốn dĩ không nhiều trên người các cô còn sẽ biến mất, đó cũng không phải một vấn đề mà chỉ hai người các cô mới có, mà là vấn đề không ít Huyền Thuật Sư trẻ tuổi cũng gặp phải.

Tất cả mọi người trăm mối rối như tơ vò, tra tới tra lui, cuối cùng chỉ có thể đưa ra kết luận là bởi vì công đức chi lực quá quan trọng, ông trời trở nên keo kiệt, cho nên không muốn cho bọn họ.

Tất cả mọi người khó khăn lắm mới chấp nhận lối xây dựng ông trời trở nên keo kiệt, kết quả trên người Bạch Trân Trân lại có công đức kim quang có thể sáng mắt mù...

Đâu thể nào ông trời còn vạch ra đủ loại phân biệt với Huyền Thuật Sư, người này cho nhiều một chút, người kia cho ít một chút, cô có thể thu hoạch được nhiều công đức chi lực như vậy, khẳng định là có nguyên nhân.

"Chúng tôi làm Huyền Thuật Sư vào sinh ra tử, lang thang ở biên giới nguy hiểm, hoặc là trừ tà ma, hoặc là cứu người, nhưng không có được bao nhiêu công đức chi lực, nếu chỉ trang điểm cho thi thể đã có thể thu hoạch được nhiều công đức chi lực như thế, Trân Trân, cô dỗ người khác thì cũng đâu cần dỗ vậy chứ?"

Đỗ Văn Khiết thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Có điều công đức chi lực quan trọng vậy, cô giấu diếm không nói cho chúng tôi biết cũng đúng, chúng tôi cũng sẽ không trách cô, nhưng về sau cô đừng nói với người ta là làm nhập liệm sư có thể thu hoạch được công đức chi lực, chúng tôi và cô là bạn bè, sẽ không so đo những chuyện này, nếu đổi lại là người khác, đoán chừng sẽ đeo đuổi mãi không tha."

Bạch Trân Trân cũng không tức giận, mà là mỉm cười nói: "Vậy tại sao hai người không thử một chút chứ?"

Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết sửng sốt giây lát, không hiểu nhìn Bạch Trân Trân, đối phương mỉm cười nhìn các cô, tiếp tục nói: "Làm nhập liệm sư không phải là chuyện khó khăn cỡ nào. Nếu hai người đã muốn thu hoạch được công đức chi lực như vậy, vậy tại sao không thử một lần đâu?"

Lần này Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết đã im lặng, mãi rất lâu vẫn chưa đáp lời cô.

Ánh mắt Bạch Trân Trân quan sát hai người, mặc dù là cười, nhưng trong mắt không có bao nhiêu vui vẻ.

Quần áo hai người bọn họ mặc trên người có vẻ rất tốt, Bạch Trân Trân vừa mới lơ đãng thấy được thương hiệu, đều là hàng hiệu xa xỉ cao cấp, hơn nữa kiểu dáng các cô mặc trông không giống hàng hiệu xa xỉ phẩm phổ thông lắm, hẳn là đặc biệt thiết kế riêng. Trừ cái đó ra, giày các cô đeo, túi xách xách tay, tất cả đồ trang sức trên lỗ tai, cổ tay đều là hàng hiệu cao cấp xa xỉ, hơn nữa lúc Bạch Trân Trân dẫn các cô tới ăn cơm, trên mặt hai người đều tỏ vẻ ghét bỏ giống nhau, những thức ăn đó rất mỹ vị, nhưng hai người chỉ khách khí ăn hai miếng, sau đó đã không ăn nữa.

Tuân theo nguyên tắc không lãng phí đồ ăn, Bạch Trân Trân ăn hết đồ ăn thừa. Nhìn thấy Bạch Trân Trân ăn đồ ăn thừa của các cô, vẻ mặt hai người thậm chí còn tỏ vẻ kinh ngạc, thậm chí Đỗ Văn Khiết đã hỏi thẳng tại sao cô muốn ăn đồ ăn thừa của hai cô.

"Trân Trân, cô không so đo mấy thứ này sao? Đây là đồ thừa bọn tôi ăn..."

Lúc ấy Bạch Trân Trân mỉm cười nói: "Hai người đã ăn thì thế nào chứ? Tôi không cảm thấy có vấn đề gì, chẳng lẽ hai người không muốn cho tôi ăn sao?"

Mặc dù lúc ấy hai người lắc đầu phủ nhận, nhưng nhìn nét mặt của các cô, Bạch Trân Trân đã biết các cô rất so đo việc Bạch Trân Trân ăn đồ ăn của các cô.

Thấy gì biết nấy, rất nhiều chuyện thật ra không cần các cô nói, chỉ nhìn hành vi của các cô đã biết bình thường các cô sống thế nào.

Các cô nói chịu trăm cay nghìn đắng làm nhiệm vụ, kết quả lại không thể thu hoạch được công đức chi lực, rõ ràng là tiêu diệt tà ma, cũng cứu được người, nhưng người ta lại không cảm kích các cô.

Bình Luận (0)
Comment