Đỗ Văn Khiết nói lúc mình đi làm nhiệm vụ suýt chút chết rồi, nhưng cảm xúc không hề xúc động mấy, cô ta cường điệu rằng bọn họ gặp rất nhiều nguy hiểm, nhưng đã cứu được rất nhiều người. Trong một trăm người, sống sót ba mươi tám người, hai mươi tám học sinh là bọn họ cứu được, mười giáo viên còn lại kia là tự mình trốn đi và may mắn sống sót. Không gian quỷ quái cắn nuốt mạng của sáu mươi hai người, khi Đỗ Văn Khiết nhắc tới những điều này, thậm chí không cảm thấy xấu hổ, ngược lại tính toán chi li với những phụ huynh đó không mang ơn bọn họ.
"Mặc dù chết sáu mươi hai đứa bé, thế nhưng chúng tôi cũng bị thương mà, chúng tôi nhận tiền, nhưng công đức chi lực của chúng tôi không thu hoạch được, không phải chúng tôi đã thua lỗ sao?"
Bạch Trân Trân nhớ tới lúc trước khi bọn họ đi cùng tới thôn Trần Gia, phát hiện thôn Trần Gia có vấn đề, phản ứng trước tiên của bọn họ là muốn rời đi chứ không muốn cứu người, nếu như không phải bởi vì bọn họ cũng bị vây nhốt ở trong Thiên Cương Thất Sát Trận, nếu như không phải lúc kia Bạch Trân Trân kiên trì, có lẽ bọn họ sẽ từ bỏ chống lại.
Mặc dù thời gian tới cái thế giới này cũng không được xem bao lâu, thời gian làm Huyền Thuật Sư cũng không dài lắm, nhưng Bạch Trân Trân tự nhận là cô có mấy phần hiểu rõ về thế giới này.
Ông trời rất công bằng, luận việc làm không luận tâm, chỉ cần có bỏ ra thì nhất định có thể có được công đức chi lực. Cũng chẳng hạn như những nhập liệm ở nhà tang lễ, không quan tâm nguyên nhân bọn họ là bởi vì cái gì mà làm nhập liệm sư, không quan tâm tính cách của bọn họ như thế nào, hoặc nhiều hoặc ít trên người của bọn họ đều có công đức chi lực. Thế nhưng trên người những Huyền Thuật Sư này không có bao nhiêu, bấy nhiêu đã đủ nói rõ vấn đề.
Luận việc làm không luận tâm... và không luận lòng của bọn họ suy nghĩ như thế nào. Thông qua mọi hành vi cử chỉ của bọn họ mà phán định, ông trời không cho bọn họ công đức chi lực quả thật không thể bình thường hơn.
Những Huyền Thuật Sư này bởi vì mình có năng lực, dường như đã phân chia mình và người bình thường, bọn họ là bọn họ, người bình thường là người bình thường, bọn họ tự hạ thấp địa vị giúp người bình thường, người bình thường nên mang ơn.
Hai người đã trầm ngâm quá lâu, Bạch Trân Trân chợt hỏi một câu: "Cho nên, lúc ấy vì sao hai người không đến đảo Ly trước? Vì sao nhất định phải chờ qua một buổi tối mới đi?"
Đỗ Văn Khiết không ngờ Bạch Trân Trân lại đột nhiên hỏi cái này, cô ta ngẩn người, lập tức cực kỳ vô tình nói: "Cũng không phải chuyện lớn gì, không gian quỷ quái đó chỉ nuốt thầy trò của một trường học, sau đó tạo ra sương trắng không cho người ngoài đi vào, chỉ có thể chứng minh năng lực tà ma bên trong không đủ mạnh, nó sẽ không gây ra nguy hại bao lớn."
Ban đêm tiến vào quỷ quái, thực lực oan hồn lệ quỷ bên trong nhất định sẽ gia tăng, thực lực những Huyền Thuật Sư bọn họ cũng sẽ bị áp chế. Nếu là ban đêm đi vào thì tất nhiên bọn họ sẽ vào thế yếu.
"Trên thực tế suy đoán của chúng tôi không sai, nếu như không phải bởi vì chúng ta qua đó vào ban ngày nên sức mạnh của con tà ma kia không cường hãn bằng ban đêm, có lẽ chúng tôi sẽ không nhẹ nhàng như chỉ bị thương."
Lúc ấy là Đường trưởng lão phân tích, ông ta nói sức mạnh tà ma vào buổi tối nhất định sẽ tăng mạnh, bọn họ đi thì không thể cam đoan an toàn của mình. Dù sao bồi dưỡng mỗi một Huyền Thuật Sư cũng không dễ dàng, có thể đi vào hiệp hội Huyền Môn, đương nhiên thực lực không tầm thường, nếu bởi vì nhiệm vụ thế này mà hao tổn, đối với Huyền Môn chính là sự tổn thất.
"Huyền Môn hiện tại không bằng quá khứ, Huyền Thuật Sư là những người cực kỳ trân quý, nhất là Huyền Thuật Sư đã được hiệp hội Huyền Môn chứng nhận qua, đương nhiên là càng thêm trân quý, chúng tôi không thể vì cứu người mà kéo cả bản thân đi vào đúng không?"
Trên thực tế chuyện Đỗ Văn Khiết suýt nữa đã bị tà ma hại chết càng làm cho cô ta sợ hãi, cô ta cảm thấy vô cùng may mắn mình không phải tới vào buổi đêm của một ngày trước, bằng không trong khi đêm tối sức mạnh tà ma tăng mạnh, coi như cô ta không chết cũng là trọng thương.
Hách Cầm Vận thấy sắc mặt Bạch Trân Trân không đúng lắm, cô ta ngẫm nghĩ, ấm giọng nói: "Trân Trân, hiệp hội Huyền Môn rất chính quy, mỗi lần nhận nhiệm vụ, các trưởng lão sẽ tiến hành phân xét, nếu như sự việc thật sự nguy cấp, chúng tôi nhất định sẽ lập tức chạy tới."
"Chẳng hạn như chuyện ở tiểu học Nam Quốc gặp phải, chúng tôi đều biết sau khi Âm Sát Địa thành hình sẽ dẫn ra hậu quả đáng sợ gì, cho nên sau khi nhận được tin tức đã lập tức lên đường."
"Hiệp hội Huyền Môn thành lập đã nhiều năm, sự kiện linh dị to to nhỏ nhỏ đã từng xử lý nhiều tới thế, chúng tôi đều đã có kinh nghiệm, phán đoán các trưởng lão cũng sẽ không sai."