Tựa như là lần này, nếu như không nhờ có phán đoán của Đường trưởng lão, bọn họ đi sớm một đêm thì rất có thể sẽ hao tổn lực lượng, đến lúc đó sẽ coi như được không bù mất. Dù sao bồi dưỡng Huyền Thuật Sư không dễ dàng, thế cho nên tuyệt đối không thể có tổn thất, hao tổn bất kỳ một Huyền Thuật Sư nào cũng là tổn thất cực lớn đối với Huyền Môn.
Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết đều không cảm thấy cái này có vấn đề gì, các cô là Huyền Thuật Sư, đúng thế, nhưng cũng là người, điều kiện tiên quyết là cam đoan mình an toàn thì có gì sai đâu?
Coi như các cô thu tiền, thế nhưng các cô cũng trả giá, không phải sao? Cái này vốn là không liên quan Huyền Thuật Sư, những thôn dân đó dùng tiền tài thành lập nên nhân quả với các cô, các cô ra tay giúp đỡ, thu thù lao là chuyện đương nhiên.
Ánh mắt Bạch Trân Trân đảo qua mặt hai người các cô, bất kể là Hách Cầm Vận hay là Đỗ Văn Khiết, hai người đều ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Nhắc tới chuyện mình bởi vì hỗ trợ bắt quỷ mà suýt chút bị hại chết, Đỗ Văn Khiết ôm một bụng lửa giận, dù là Hách Cầm Vận ở một bên an ủi cảm xúc của cô, nhưng vẫn không thể khiến cô tỉnh táo lại.
"Trân Trân, cô không biết đâu, con tà ma kia thật sự đáng sợ, trước đó nó ngụy trang thành đứa trẻ, tôi hoàn toàn không có phòng bị, tin chuyện hoang đường của nó, ai biết sẽ xảy ra chuyện thế..."
Nghĩ đến tình hình lúc đó, Đỗ Văn Khiết cảm thấy lòng còn sợ hãi, cô ta đã từng tham gia không ít nhiệm vụ hiệp hội Huyền Môn, bởi vì không am hiểu tấn công, cho nên đa số thời điểm đều là được người che chở, ai biết lần này sẽ "lật thuyền trong mương"*, bị tà ma kia tính kế.
*Chuyện chắc mẩm rồi còn xảy ra việc ngoài ý muốn.
Con tà ma kia hoàn toàn không cho cô ta cơ hội bày trận, và những thứ phòng ngự cô ta mang theo trên người không hề có dấu hiệu khởi động, gương mặt quỷ quỷ dị của đối phương đã áp sát trước mặt cô, đây là lần đầu tiên cô tới gần tà ma như thế, sự sợ hãi trong lòng cô ta nghĩ thôi cũng biết. Đỗ Văn Khiết thất thố tại chỗ thét lên, cũng may mà trưởng lão của hiệp hội Huyền Môn cách cô ta không xa, rất nhanh đã tới cứu cô ta, nếu không, cô ta nhất định sẽ chết trong tay con tà ma kia.
Bạch Trân Trân lặng lẽ nhìn, Đỗ Văn Khiết phóng đại sự hoảng hốt và sợ hãi của mình to gấp mười lần, Huyền Thuật Sư khác thấy cô ta suýt nữa bị hại cũng tụ lại bên người cô ta. Dù sao con tà ma kia biết ngụy trang thành dáng vẻ những người khác, ngộ nhỡ ngụy trang thành Huyền Thuật Sư, vậy chẳng phải là bọn họ sẽ gặp nguy hiểm?
Bạch Trân Trân đã hỏi rất nhiều chi tiết, càng hỏi trong lòng cô càng đau buồn, đến cuối cùng Bạch Trân Trân đã không biết mình nên nói cái gì.
Còn Đỗ Văn Khiết và Hách Cầm Vận nói liếng thoắng một tràng, sau đó phát hiện Bạch Trân Trân đã rất lâu chưa lên tiếng, Đỗ Văn Khiết ngẩn người, ánh mắt chuyển sang Bạch Trân Trân: "Trân Trân, tại sao cô không nói chuyện thế? Những lời tôi mới nói có vấn đề gì không?"
Bạch Trân Trân nhìn Đỗ Văn Khiết một cái, lại nhìn Hách Cầm Vận ngồi bên cạnh cô một cái, hồi lâu sau, mới nhẹ giọng hỏi: "Cho nên, hai người không cảm thấy sáu mươi hai đứa bé chết là chuyện cực kỳ nghiêm trọng sao?"
Mặc dù Bạch Trân Trân cũng cho rằng gặp phải nguy hiểm sẽ lựa chọn bảo toàn bản thân thật ra cũng không phải vấn đề quá lớn, dù sao giá trị của tính mạng là trân quý ngang nhau, sẽ không bởi vì tuổi tác, giới tính, nghề nghiệp các loại mà chia thành đủ loại khác biệt.
Cô cho là mình đã đủ ích kỷ, thế nhưng cô không ngờ rằng những Huyền Thuật Sư này còn máu lạnh hơn trong suy nghĩ của cô.
Thời điểm bọn họ nhận được tin tức là một đêm trước, trưởng lão bên trong Huyền Môn chỉ bởi vì ban đêm đi thì sức mạnh tà ma sẽ tăng cường, có thể sẽ tạo thành thương vong cho đội Huyền Thuật Sư, cho nên mới trì hoãn một đêm. Thế nhưng bọn họ có nghĩ tới hay không, những người bị vây ở trong không gian quỷ quái đều là những người bình thường, sức mạnh tà ma vào ban đêm sẽ tăng cường, thế thì những người bình thường kia làm sao đối mặt?
Vẻn vẹn chỉ là bởi vì đội Huyền Thuật Sư có khả năng sẽ có thương vong nên cưỡng ép kéo dài một đêm mới đi qua. Nếu thật sự hoảng hốt sợ hãi, thế làm Huyền Thuật Sư làm cái gì? Huyền Thuật Sư đã có được sức mạnh siêu việt hơn người thường, thế thì tất nhiên phải bỏ ra cái giá tương ứng. Nếu bọn họ đi, dốc hết toàn lực, cuối cùng vẫn không thể địch nổi đối phương, lựa chọn bảo toàn mình chứ không phải cứu những người khác, Bạch Trân Trân hoàn toàn có thể thông cảm. Nhưng mấu chốt của vấn đề ở chỗ, chỉ là bởi vì gặp nguy hiểm, chỉ là bởi vì có thể sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, bọn họ thậm chí ngay cả thử một lần cũng không chịu, cứ thế mặc cho tà ma đồ sát người bình thường.
Ngay cả mười người trưởng thành còn có thể tránh thoát truy sát của tà ma, bình an đi ra trong tình huống không ai bảo hộ. Bọn họ còn không có năng lực đối phó tà ma nhưng có thể bảo toàn mạng mình, vậy những Huyền Thuật Sư này bảo vệ thêm càng nhiều người cũng không phải chuyện khó khăn cỡ nào. Thế nhưng là hết lần này tới lần khác bọn họ không muốn làm như thế, bảy Huyền Thuật Sư còn tụ tập cùng nhau hành động, cũng là bởi vì sợ hãi tà ma ngụy trang thành hình dạng của bọn họ...