Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 1076 - Chương 1076:

 Chương 1076: Chương 1076: Chương 1076:

Bạch Trân Trân có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nhìn mặt của hai người Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết, những lời vốn muốn nói Bạch Trân Trân lại không nói ra được một chữ nào. Cô cảm thấy nói cái gì đều đã không có ý nghĩa.

Chết sáu mươi hai học sinh, Đỗ Văn Khiết lại hời hợt bỏ qua, cô ta không bởi vì mình không cứu được tính mệnh của những người kia mà gánh chịu áp lực tâm lý. Cô ta còn nổi giận, phẫn nộ, bởi vì cô ta suýt chút nữa đã mất mạng nhưng không có cảm kích nên có, ông trời không cho các cô công đức chi lực, thậm chí cô ta đã hối hận vì cứu hai mươi tám học sinh...

Hách Cầm Vận phát hiện sắc mặt Bạch Trân Trân kỳ lạ, cô ta khều khều cánh tay Đỗ Văn Khiết, ra hiệu cô ta xem sắc mặt của Bạch Trân Trân.

Đỗ Văn Khiết quay đầu nhìn, thấy sắc mặt Bạch Trân Trân không tốt lắm, Đỗ Văn Khiết chần chừ hỏi: "Trân Trân, cô sao vậy? Lời tôi nói có vấn đề gì không?"

Có phải những chuyện mình vừa mới nói có vấn đề gì hay không? Sao cảm thấy hình như Bạch Trân Trân sau khi nghe những nội dung mình nói, thái độ dành cho cô ta đã không tốt lắm... Nếu là quá khứ, Đỗ Văn Khiết sẽ không băn khoăn những chuyện nhỏ nhặt này, nhưng mấu chốt của vấn đề ở chỗ, hiện tại các cô đã biết thân phận của Bạch Trân Trân, không thể lại dùng thái độ như quá khứ đối xử với cô.

Cuối cùng Bạch Trân Trân vẫn không nhịn được, mở miệng hỏi một câu: "Nhiều người chết như vậy, cô không cảm thấy lương tâm bất an sao?"

Vấn đề này hỏi cho Đỗ Văn Khiết ngây ngẩn cả người, cô ta thốt lên: "Tại sao tôi phải cảm thấy lương tâm bất an? Kẻ làm ác là tà ma, là nó biến ra không gian quỷ quái, là những người đó kém may mắn bị nhốt trong không gian quỷ quái, nếu chúng tôi không đi cứu, có thể tất cả bọn họ đều sẽ chết trong không gian quỷ quái..."

Nói rồi, Đỗ Văn Khiết càng cảm thấy hoang đường, cô ta không nhịn được nói: "Trân Trân, cô đừng nói với tôi ban nãy thái độ cô đột nhiên trở nên lạnh nhạt thế cũng là bởi vì cảm thấy tôi không sinh ra cảm xúc áy náy..."

Nói xong, Đỗ Văn Khiết chú ý tới biểu cảm của Bạch Trân Trân, cô ta lúng ta lúng túng nói: "Cô đúng là bởi vì nguyên nhân này..."

Cô ta cảm thấy hơi bất lực, còn có chút khó hiểu, không rõ phản ứng của Bạch Trân Trân vì sao mạnh mẽ. Những người đó cũng không phải cô ta giết, cô dùng hết cố gắng của mình cứu người, chỉ là không cứu được mọi người mà trách mọi tội lỗi vào cô ta sao? Đâu phải cô ta hại người, không đi trách tà ma, đổ tất cả sai tội trạng lên đầu cô ta, thế này nghĩa là sao?

Nếu người nói không phải Bạch Trân Trân, khẳng định là Đỗ Văn Khiết phải phân bua với đối phương một phen, nhất quyết phải nói rõ với đối phương mới được. Nhưng người nói là Bạch Trân Trân, cho dù trong lòng Đỗ Văn Khiết có uất ức hơn nữa cũng phải đè xuống, cô ta hít sâu một hơi, ép buộc mình tỉnh táo lại, lúc này mới lên tiếng nói.

"Trân Trân, tôi cũng là người bị hại, cô không thể trách móc nặng nề với tôi quá mức. Phạm sai lầm là tà ma, chúng tôi đã tiêu diệt tà ma, mặc dù có rất nhiều người không được cứu ra, nhưng chúng tôi cũng có cứu được người mà, nếu như chúng tôi không đi, có khả năng bọn họ đều sẽ chết, cô không thể bởi vì chúng tôi không cứu được toàn bộ mà trách móc nặng nề chúng tôi."

"Chúng tôi là người, không phải thần, năng lực không mạnh như cô nghĩ, cô không thể... Không thể bởi vì chuyện này mà lòng sinh ác cảm với tôi chứ?"

Nói xong, giọng Đỗ Văn Khiết nhỏ xuống, buồn buồn nói: "Nếu như thực lực của tôi có thể mạnh như cô, tôi nhất định có thể cứu thêm càng nhiều người, thế nhưng thực lực của tôi chỉ có như thế, cô không thể quá hà khắc với tôi chứ..."

Đang khi nói, giọng nói của cô ta dần hạ xuống, sau một lúc lâu, Đỗ Văn Khiết hít mũi một cái, cố gắng cưỡng ép nước mắt ấm ức sắp chảy ra chảy ngược về.

"Trân Trân, cô đừng trách tôi được không?"

Hách Cầm Vận nhìn thấy Đỗ Văn Khiết như thế, không kìm được vuốt lưng cô ta, nhẹ giọng an ủi cảm xúc của cô ta: "Văn khiết, chuyện này không trách cậu, đâu ai ngờ con tà ma kia sẽ hung tàn như thế..."

Cô ta trấn an Đỗ Văn Khiết thật lâu, chờ đến khi Đỗ Văn Khiết đã hoàn toàn bình tĩnh lại, lúc này Hách Cầm Vận mới nhìn về phía Bạch Trân Trân, nói với giọng thấm thía nói: "Trân Trân, cô cũng phải thông cảm nỗi khổ tâm riêng của chúng tôi, chúng tôi không có công đức chi lực nhiều như cô, thực lực cũng chỉ có bấy nhiêu, lúc gặp phải tà ma bảo vệ bản thân đã rất khó khăn rồi, càng khỏi phải nói là đi cứu người."

Ý của hai người bọn họ rất rõ ràng, Bạch Trân Trân chỉ trích các cô không cứu được nhiều ngươi hơn chính là đang trách móc nặng nề các cô, nhận định các cô trả giá không đủ. Nhưng trong tình huống lúc ấy, chẳng lẽ muốn để các cô đánh cược mạng của mình đi cứu người sao?

"Trân Trân, thật ra chúng tôi..."

Mãi đến lúc này, Bạch Trân Trân mới cảm nhận sâu sắc được cái gì gọi là "đạo bất đồng tương bất vi mưu", bản lĩnh đánh tráo khái niệm của hai người này quả là đỉnh của đỉnh, chỉ dăm ba câu đã âm thầm tráo đổi khái niệm, đẩy hết tội lên đầu Bạch Trân Trân.

Bình Luận (0)
Comment