Bạch Trân Trân chậm rãi mở mắt ra, chân mày cô không tự chủ được nhíu lại, trong giọng nói cũng có thêm vài phần mờ mịt.
"Tôi đang ở đâu thế này?"
Trong giọng nói của cô còn kèm theo vài phần khàn khàn, toàn thân giống như vừa mới tỉnh ngủ, dáng vẻ mơ màng mười phần đáng yêu.
Kỳ Lỗi nói bằng giọng ôn tồn: "Thuyền cập bờ rồi, cô Bạch, chúng ta có thể xuống thuyền."
Bạch Trân Trân xoa xoa mi tâm, suy nghĩ dần trở lại bình thường, cũng không biết tại sao mình phải ở nơi này, cô gật đầu một cái, không nói gì nhiều, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Có điều khả năng là do vừa mới tỉnh ngủ, thân thể còn chưa hồi sức trở lại nên Bạch Trân Trân không biết bị thứ gì làm vướng chân, thân thể cô không tự chủ được ngã sang bên cạnh.
Kỳ Lỗi vội vàng đưa tay ra đỡ lấy bả vai Bạch Trân Trân: "Cô Bạch, cẩn thận một chút."
Mãi đến khi Bạch Trân Trân đứng vững lại được, Kỳ Lỗi mới buông bàn tay đang đỡ bả vai cô ra, cực kì phong độ lịch sự đứng ở bên cạnh.
"Cô Bạch, nếu không tôi đỡ cô đi xuống nhé? Tôi thấy trạng thái của cô không quá tốt, lát nữa mà ngã thì có thể sẽ gặp phiền phức."
Bạch Trân Trân hồi phục lại tinh thần, lắc đầu một cái với đối phương: "Không cần, tôi còn chưa đến mức ngay cả đi bộ cũng không nổi."
Vừa nói, Bạch Trân Trân vừa đi về phía lối ra.
Kỳ Lỗi cười lắc đầu, vốn chuẩn bị đi theo sau nhưng lại liếc thấy vị trí túi đeo vai của Bạch Trân Trân, anh ta đưa tay ra xách nó lên sau đó rảo bước đuổi theo sau Bạch Trân Trân.
Đến khi Bạch Trân Trân xuống thuyền rồi mới phát hiện túi đeo vai của mình rơi trên thuyền, lúc cô đang chuẩn bị quay lại cầm, Kỳ Lỗi đã sải bước đi về phía cô, mà thứ anh xách trong tay chính là chiếc túi Bạch Trân Trân quên ở trên thuyền.
Kỳ Lỗi đi từ trên thuyền xuống, đưa cái túi trong tay cho Bạch Trân Trân, mỉm cười nói: "Cô Bạch, cô quên cầm túi này."
Thái độ của anh ta rất tốt, cũng không mượn chuyện này nói gì nhiều, hành động của anh ta trái lại còn kéo độ hảo cảm của Bạch Trân Trân lên cao một chút.
"Cảm ơn, may anh cầm tới đưa cho tôi nếu không tôi còn phải đi lên đó cầm."
"Không cần khách khí, là chuyện thuận tay làm thôi."
Hai người trò chuyện mấy câu đơn giản rồi cùng nhau đi ra ngoài bến tàu.
Đảo Ly đương nhiên kém sầm uất hơn Hương Giang, các nơi trong thị trấn này cũng còn khá tốt, bởi vì thôn còn chưa bị khai thác nên vẫn bảo tồn được dáng vẻ nguyên sinh, có điều chính phủ Hương Giang vì để tiện cho cuộc sống trăm họ trên đảo mà năm tám mấy đã đặc biệt phái người tới tu sửa đường xá, vì vậy con đường ở đây không phải loại đường bùn đất, mặc dù không bằng đường trải nhựa như ở Hương Giang nhưng dù thế nào cũng là đường xi măng phải không?
Ra khỏi bến tàu không xa là trạm xe bus, nửa giờ có một chuyến xe bus, bởi vì đảo Ly này không tính là quá lớn nên đường đi của xe bus liên kết tất cả chòm xóm trên đảo lại với nhau.
Đây là lần đầu tiên Bạch Trân Trân tới đảo Ly này, có điều nguyên chủ đã từng tới bên này rồi, cô ấy theo chân sư phụ Trần Thúy Bình tới đây.
Trần Thúy Bình là nhập liệm sư, có điều bà cũng không làm việc ở nhà tang lễ, nguyên chủ cũng không biết cụ thể bà nhận việc làm ăn như thế nào, dù sao sau khi nguyên chủ bái sư xong cũng theo Trần Thúy Bình đi qua không ít nơi, tay nghề của cô ấy cũng là luyện ra trong thời gian một năm theo Trần Thúy Bình.
Đảo Ly này cơ bản đều là thổ táng, cho nên càng chú trọng việc nhìn dung nhân của người chết, nguyên chủ đã theo Trần Thúy Bình tới đây rất nhiều lần, cũng đã sửa sang lại di dung cho không ít thôn dân.
Có điều không biết có phải do vấn đề tâm lý hay còn nguyên do gì khác mà mỗi lần rời đảo trở về nhà, nguyên chủ có thế nào cũng bị bệnh một trận.
Vào mỗi lần như thế, Trần Thúy Bình sẽ trông nom bên cạnh nguyên chủ, tận tâm tận lực chiếu cố cô ấy.
Người lúc bị bệnh là yếu ớt nhất, nguyên chủ cũng không phải ngoại lệ, lúc cô bị bệnh, Trần Thúy Bình giống như người mẹ chăm sóc cô từng lo từng tí, điều này khiến nguyên chủ này sinh tình cảm phụ thuộc vào Trần Thúy Bình.
Cho nên dù sau khi cô ấy khỏi bệnh Trần Thúy Bình lại biến thành một lão thái thái nghiêm túc, lúc dạy dỗ cô ấy hết sức nghiêm nghị, nguyên chủ vẫn rất lệ thuộc vào Trần Thúy Bình.
Sau khi cha mẹ qua đời, nguyên chủ vô tri vô giác rất lâu, sự tồn tại của Trần Thúy Bình trở thành một tia sáng trong sinh mạng của nguyên chủ, thời gian hơn một năm thầy trò hai người ở chung với nhau đã để lại rất nhiều nháy mắt tốt đẹp trong trí nhớ của cô.