Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 1082 - Chương 1082:

 Chương 1082: Chương 1082: Chương 1082:

Kỳ Lỗi nói linh hồn của những đứa trẻ kia còn bị bao vây trong quỷ vực, nếu như không siêu độ thì có thể sẽ bị quỷ vực chiếm đoạt, lần này anh qua đây chính là vì siêu độ linh hồn cho những đứa trẻ này.

Anh ta qua đây siêu độ linh hồn trẻ con?

Con ngươi của Bạch Trân Trân lóe sáng một cái, ánh mắt cô rơi xuống mặt Kỳ Lỗi.

Biểu cảm của anh ta chân thành như thể anh ta thực sự suy nghĩ như vậy.

Chỉ có điều dáng vẻ thành khẩn này của anh ta lại chẳng khiến Bạch Trân Trân có bao nhiêu cảm động, cô gật đầu với đối phương một cái, nhẹ nhàng nói: "Như vậy cực kì tốt, làm phiền anh còn nhớ tới giải quyết."

Nói xong những lời này, Bạch Trân Trân liền ngậm miệng lại không nói gì nữa, sắc mặt cô tái nhợt, trạng thái tinh thần thực sự không tốt, toàn thân đều có chút ủ rũ.

Kỳ Lỗi thấy Bạch Trân Trân như vậy thì cũng không mở miệng nói thêm điều gì nữa.

Bạch Trân Trân nhắm mắt lại dựa người vào ghế, cô ngưng thần tĩnh khí, từ từ làm trống suy nghĩ của bản thân, nhưng dù vậy thì Kỳ Lỗi ngồi một bên vẫn có cảm giác tồn tại vô cùng mạnh.

Cô nhớ Kỳ Lỗi, lúc trước khi bọn họ cùng đi thôn trần gia, hách cầm vận và Đỗ Văn Khiết từng nhắc qua Kỳ Lỗi là một người xuất sắc trong thế hệ mới, thực lực vô cùng mạnh mẽ.

Kỳ Lỗi không giỏi trận pháp phù lục, có điều lại rất giỏi thuật pháp có tính công kích, lúc trước khi ở thôn trần gia đối đầu với cổ anh hùng đã bị khống chế thì Kỳ Lỗi lại có tác dụng vô cùng lớn.

Cảm nhận của Bạch Trân Trân với anh ta cũng coi là được, có điều cũng chỉ là được mà thôi.

Trước đó lúc tới tiểu học nam quốc, phản ứng của Kỳ Lỗi và những người khác cũng không khác nhau là mấy, hiển nhiên kiểu người xuất thân từ gia tộc lớn trong huyền môn như anh ta rất đồng tình với cách làm của huyền thuật sư bây giờ.

Một người như vậy lại nói còn phải đi siêu độ sáu mươi hai đứa trẻ kia, Bạch Trân Trân âm thầm ông trời hậu đãi, huyền thuật sư tu hành mười mấy hai mươi năm có thể lợi hại hơn cả những yêu vật quỷ vật đã tu hành mấy trăm năm, nhưng người bình thường lại vì được ông trời hậu đãi mà trở thành dê béo bị yêu quỷ tà ma để mắt tới.

Vạn sự vạn vật tương sinh tương khắc, có tốt có xấu, có ưu thế thì nhất định sẽ gặp tình thế không thuận lợi.

Nói xa hơn, trong âm dương giới, linh hồn của những đứa nhỏ kia chắc chắn không mạnh mẽ bằng những thứ tà ma kia, đợi thêm một ngày thì chúng sẽ nguy nan hơn một phần.

Y theo lời Đỗ Văn Khiết đã nói lúc trước, bọn họ có bảy người đi, trừ trưởng lão trong hiệp hội huyền môn ra thì Đỗ Văn Khiết được coi là một người, nhìn qua thì có vẻ Kỳ Lỗi cũng là một trong số bảy người kia.

Trước đó Bạch Trân Trân đã hỏi rất rõ ràng, tà mà tạo ra quỷ vực kia dù có lợi hại nhưng cũng chỉ giỏi ngụy trang mà thôi, cũng không có bản lĩnh gì quá lớn, trừ Đỗ Văn Khiết thiếu chút nữa đã bị tà ma hại chết, bị kinh sợ rất mạnh ra thì các huyền thuật sư còn lại cũng chỉ bị thương nhẹ một chút.

Đối với huyền thuật sư mà nói, bị thương nhẹ không phải chuyện gì lớn, dùng phù có thể trị được hết, không được nữa thì dạo bệnh viện một vòng, dựa vào linh khí trong thân thể cũng sẽ tốt nhanh hơn người bình thường.

Ví dụ như Đỗ Văn Khiết, cô luôn miệng nói bản thân thiếu chút nữa đã chết nhưng lúc xuất hiện trước mặt Bạch Trân Trân, cô vẫn đầy đủ khí huyết, tinh thần nhìn vô cùng khá, hiển nhiên là đã điều dưỡng cực tốt.

Nghĩ đến cũng đúng, người đi ra từ huyền môn đại tộc, tiền tài thủ đoạn không hề thiếu, muốn nuôi một người mà còn không nuôi được hay sao?

Quan hệ giữa mấy người Kỳ Lỗi, Đỗ Văn Khiết và Hách Cầm Vận cũng không tệ, hiển nhiên là cùng một cấp bậc tài nghệ, nhìn dáng vẻ của anh ta cũng không giống dáng vẻ đã bị thương.

Cứ coi như không phải người trong huyền môn thì chắc chắn cũng biết cứu người nhất định phải làm càng sớm càng tốt, chậm sẽ nảy sinh biến hóa, đây là châm ngôn mà lão tổ tông lưu truyền, những người trong huyền môn như bọn họ còn có thể không biết sao?

Lần này Bạch Trân Trân đi đảo Ly cũng không thông báo cho bất cứ ai, là giấc mơ kia, còn cả hạt châu màu đen xuất hiện trong tay cô khiến cô tạm thời nảy ra suy nghĩ, nảy sinh tâm tư muốn rời đảo.

Lúc này Kỳ Lỗi chạy tới, lại đúng lúc ngồi cùng chiếc thuyền với cô như thế này, mục đích còn rất giống nhau, nếu Bạch Trân Trân không nghi ngờ gì thì thực sự là không có não.

Con đò chạy khoảng hơn nửa giờ cuối cùng cũng cập bờ.

"Cô Bạch, cô tỉnh dậy đi."

Hành khách đều đã bắt đầu xuống thuyền, nhưng Bạch Trân Trân vẫn không có ý muốn lên, Kỳ Lỗi có chút lo lắng, vỗ bả vai Bạch Trân Trân một cái, nhẹ giọng gọi cô một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment