Ngay tại thời điểm cảm giác lúng túng kỳ quái lan tràn trong bầu không khí, xe bus mà bọn họ chờ cuối cùng cũng đã tới.
Mưa bên ngoài dường như đã nhỏ hơn một chút, Bạch Trân Trân và Kỳ Lỗi người trước kẻ sau đi lên xe.
Đến khi hai người ngồi xuống, nhân viên bán vé đi về phía hai người.
"Các người đến trạm dừng nào?"
Giọng nói của nhân viên bán vé không được tốt lắm, cô ta lạnh mặt, lãnh đạm mở miệng hỏi, dáng vẻ giống như hành khách thiếu cô ta mấy triệu.
Con cưng của giới như Kỳ Lỗi bị đối phương cư xử như vậy cũng không tức giận, anh ta mở miệng trả lời: "Tôi đi thôn Đào Gia."
Vừa nói, Kỳ Lỗi vừa nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân: "Cô Bạch, cô tới chỗ nào, tôi có thể mua vé giúp cô luôn."
Lát nữa Bạch Trân Trân cũng phải xuống xe ở thôn Đào Gia, bây giờ nói dối lừa gạt anh ta cũng không có ý nghĩa gì hết, Bạch Trân Trân cũng không vì muốn lừa người mà làm chuyện ngu xuẩn như cố ý xuống trạm xe bus khác, sau đó đi bộ qua đó.
Vì vậy cô nói: "Tôi cũng đến thôn Đào Gia."
Kỳ Lỗi kinh ngạc mở miệng nói: "Cô Bạch, cô cũng tới thôn Đào Gia, thật là trùng hợp nhỉ..."
Anh còn muốn nói thêm gì đó nữa nhưng nhân viên bán vé đó đã không còn kiên nhẫn, cô ta cắt đứt lời Kỳ Lỗi mà không có chút khách khí nào, cô ta trợn đôi mắt như cá chết hô với Kỳ Lỗi: "Hai vé thôn Đào Gia, mười đồng, đưa tiền rồi mới đi tán gái, đừng làm chậm trễ công việc của tôi!"
Lời nhân viên bán vé nói thực sự rất khó nghe, cho dù Kỳ Lỗi cố ý nhẫn nhịn thì lúc này, khi đối mặt với những lời tràn đầy ác ý của đối phương, mặt anh ta cũng trầm xuống.
"Cái cô này thật là kỳ quái, cũng không phải tôi không mua vé, tôi ngồi xe thì chính là khách, cô gay gắt với tôi như vậy làm gì?"
Chẳng qua suy cho cùng thì anh ta vẫn là con em xuất thân từ đại tộc, cứ coi là thời điểm tranh chấp cùng với người khác cũng chỉ cao giọng hơn một chút, cũng không nói những lời khó nghe.
Nhưng nhân viên bán vé kia thực sự dùng đôi mắt cá chết nhìn Kỳ Lỗi, trơ tráo không cười nói: "Vị tiên sinh này, anh ngồi xe đáng lẽ phải mua vé, sau khi lên xe không mua vé còn ở đây tán gái, anh còn lý luận nữa sao? Anh muốn ngồi xe thì ngoan ngoãn mua vé, không muốn ngồi xe thì lăn xuống cho tôi, tôi cũng không có kiên nhẫn há miệng nói quàng cùng anh ở đây..."
Nhân viên bán vé nói chuyện còn kèm theo một ít tiếng địa phương, Kỳ Lỗi nghe không hiểu nhưng từ sự xem thường muốn mau mau lật trời cao của đối phương vẫn có thể nhìn ra, cô ta nhất định không nói lời khen gì.
Kỳ Lỗi thấy đối phương như thế, thiếu chút nữa bị chọc tức tới nhảy cẫng lên.
"Cô nói cái gì? Cái cô này thật là quá đáng..."
Nhân viên bán vé chỉ hung dữ nhìn Kỳ Lỗi, sau đó cao giọng cãi vã với Kỳ Lỗi, trong buồng xe không lớn đều tràn đầy giọng nói của nhân viên bán vé, Kỳ Lỗi căn bản không ầm ĩ qua được đối phương.
Mắt thấy tình hình dần trở nên mất khống chế, nếu tiếp tục để hai người bọn họ tiếp tục cãi vã thì ai biết sẽ xảy ra chuyện này?
Bạch Trân Trân mở miệng giảng hòa: "Anh Kỳ, ngồi xe quả thực nên mua vé, đừng ồn ào, tôi trả tiền vé là được."
Vừa nói Bạch Trân Trân vừa lấy mười đồng tiền từ trong ví ra giao cho nhân viên bán vé.
Nhân viên bán vé thu tiền, thuần thục xé ra hai tấm vé đưa cho Bạch Trân Trân.
"Đưa tiền sớm một chút không phải xong rồi sao? Ồn ào với tôi cả nửa ngày như thế, tôi nhìn anh là không muốn đưa tiền thì có, đúng là quan lớn, sao lại không biết xấu hổ như thế chứ?"
Nhân viên bán vé cầm được tiền liền đi, có điều trước khi đi cô ta vẫn quay sang đâm thọc Kỳ Lỗi một phen, ý tứ lời trong tiếng ngoài rất rõ ràng là Kỳ Lỗi không muốn trả tiền cho nên mới cố ý gây phiền toái ồn ào với cô ta.
Kỳ Lỗi không ngờ tới đối phương đã đi rồi nhưng cuối cùng vẫn muốn đâm anh ta thêm một lần, anh ta giận tới mức sắc mặt biến đổi mạnh, bất thình lình bật dậy từ chỗ ngồi.
"Cô có ý gì? Cô nói rõ ràng cho tôi, một mình cô bán vé mà cô lại đối đãi với hành khách như vậy? Cẩn thận tôi đi khiếu nại cô!"
Trái với Kỳ Lỗi sắp bị chọc tức tới mức thất khiếu bốc khói, phản ứng của Bạch Trân Trân vẫn rất bình tĩnh, mắt thấy nhân viên bán vé kia sắp quay lại để cãi vã với Kỳ Lỗi, cô nắm cánh tay anh ta, dùng sức kéo anh ta về chỗ ngồi.
Sau đó cô quay sang cười với nhân viên bán vé, dùng giọng ôn tồn giải thích: "Đại tỷ, thực sự xin lỗi, tâm trạng của bạn tôi không được tốt cho lắm, không phải cố ý muốn gây gổ với chị đâu, chị đừng so đo với anh ấy được không?"