Dù nhân viên bán vé trông có vẻ khó mà nói chuyện nhưng tính khí thực sự chưa tới mức không thể cứu được, Bạch Trân Trân nói chuyện ôn tồn mềm mỏng với đối phương thì giọng nói của nhân viên bán vé cũng ôn hòa theo.
"Không liên quan, mọi người cũng không dễ dàng gì, tôi có thể hiểu được."
"Có điều nếu lần sau vị tiên sinh này vẫn còn như vậy, mất hứng một cái là tùy tiện phát tiết với người khác, tôi cảm thấy có lẽ người ngoài chưa chắc sẽ bao dung tật xấu của anh ta."
Bạch Trân Trân cười gật đầu: "Chị gái nói đúng, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy cho rõ ràng ."
Ánh mắt của nhân viên bán vé lượn lờ một vòng trên người Kỳ Lỗi, không biết nghĩ tới những gì, cô ta cười nhạo một tiếng rồi khoan thai chậm rãi trở lại vị trí ngồi phía trước.
Bởi vì Bạch Trân Trân vẫn nắm cánh tay anh ta nên trong lúc Bạch Trân Trân giao thiệp với nhân viên bán vé, anh vẫn không mở miệng, mãi tới khi nhân viên bán vé rời đi, Bạch Trân Trân mới buông lỏng bàn tay đang nắm cánh tay Kỳ Lỗi ra.
"Chuyện vừa rồi rất xin lỗi, không phải là tôi cố ý, làm tùy tình hình, anh Kỳ đừng so đo với tôi."
Lúc này Kỳ Lỗi cũng đã bình tĩnh trở lại, anh biết Bạch Trân Trân sẽ không vô duyên vô cớ kéo anh, không để anh đôi co với nhân viên bán vé đó, vậy nên mới mở miệng hỏi.
"Vừa rồi là như thế nào?"
Bạch Trân Trân gật đầu một cái, nhìn bốn phía một lát, sau đó tiến sát tới bên cạnh Kỳ Lỗi, nhỏ giọng mở miệng nói: "Anh Kỳ, anh không cảm thấy tính khí của anh vừa rồi biến đổi không đúng lắm hay sao?"
Dựa vào sự hiểu biết của Bạch Trân Trân về Kỳ Lỗi, đối phương không phải người có tính khí nóng vội gì nhưng lúc này, anh bất thình lình không khống khống chế được cảm xúc, bắt đầu tranh cãi với nhân viên bán vé đó.
Mà nhân viên bán vé đó cũng như vô tình hay cố ý kích thích Kỳ Lỗi, Bạch Trân Trân sợ hai người mà tiếp tục đối chọi tương đối gay gắt như thế sẽ tạo thành hậu quả không thể vãn hồi gì đó nên bấy giờ mới ra tay can thiệp.
Cũng may đối phương có vẻ cũng không có ác ý quá lớn, bên Bạch Trân Trân cúi đầu trước, đối phương cũng không tiếp tục hùng hổ dọa người nữa.
"Anh Kỳ, chẳng nhẽ chính anh không có cảm giác gì sao? Tôi cảm thấy anh vừa rồi không giống anh ngày thường, trong tình huống bình thường, anh không nên có dáng vẻ như thế."
Lời Bạch Trân Trân nói giúp Kỳ Lỗi bình tĩnh trở lại, ngay sau đó anh ta bắt đầu suy nghĩ.
Kỳ Lỗi lúc này đã tỉnh táo lại mới phát hiện bản thân vừa rồi rốt cuộc đã không chuẩn mực đến mức nào.
"Dường như tôi đã biến hóa không giống với bình thường."
Chân mày Kỳ Lỗi nhíu lại thật chặt, anh ta xoa xoa mi tâm, sắc mặt không dễ nhìn cho lắm, trạng thái tinh thần toàn thân trông cũng không được tính là quá tốt.
"Người đó không giống tôi, tôi không phải người sẽ làm ra những chuyện hồ đồ như thế."
Nếu như đối phương là nhân vật trọng yếu nào đó, có lẽ Kỳ Lỗi cũng sẽ tranh luận như bình thường với đối phương, nhưng đối phương chỉ là một nhân viên bán vé mà thôi, Kỳ Lỗi ngày trước căn bản sẽ không coi đối phương ra cái gì, đừng nói cãi vã với cô ta, nói nhiều hơn hai câu anh ta cũng sẽ cảm thấy rớt giá.
Nhưng vừa rồi anh lại còn tranh cãi với đối phương, thậm chí còn để ý những cái đối phương đánh giá về mình, điều này thực sự quá là hoang đường, cũng không phải chuyện bình thường anh có thể làm được.
Kỳ Lỗi hít sâu một hơi, hồi tưởng lại tất cả những gì vừa xảy ra một lần, sau khi nghĩ tới nghĩ lui anh cũng không nghĩ ra mình trúng chiêu lúc nào.
Anh ta ngẩng đầu nhìn sang phía nhân viên bán vé theo bản năng.
Nhân viên bán vé kia ngồi ở vị trí của mình nhắm mắt dưỡng thần, từ vị trí của Kỳ Lỗi chỉ có thể nhìn thấy được nửa đầu lộ ra khỏi chỗ ngồi của đối phương, cũng không thấy được những thứ khác.
Lúc này khi nhìn đối phương, anh lại không có lửa giận không tên gì cả, chỉ cảm thấy đó là một nhân viên bán vé, anh lên xe mua vé là được, căn bản không cần nói những lời thừa thãi với cô ta.
Vậy anh ta lúc nãy là thế nào?
Kỳ Lỗi không nghĩ ra, cũng không nhìn ra được điều gì không ổn từ trên người nhân viên bán vé, anh liền dời mắt, ánh mắt chuyển lên trên người Bạch Trân Trân đang ngồi vị trí bên cạnh anh ta.
Kỳ Lỗi bất chợt nghĩ tới lúc trước khi còn ở trạm chờ xe bus, tâm trạng của Bạch Trân Trân cũng đột ngột mất khống chế, sau chuyện này cô cũng không nhớ nổi tại sao mình lại mất khống chế, chẳng nhẽ hai người bọn họ vì cùng một nguyên nhân giống nhau nên mới mất quyền khống chế bản thân?
"Cô Bạch, cô..."
Kỳ Lỗi còn chưa nói hết câu, Bạch Trân Trân đã như đoán được đối phương muốn nói chuyện gì, cô lắc đầu một cái với Kỳ Lỗi, nhẹ giọng nói: "Anh Kỳ, bây giờ không phải lúc nói những chuyện này, chờ chúng ta tới thôn Đào Gia rồi nói sau."