Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 1089 - Chương 1089:

 Chương 1089: Chương 1089: Chương 1089:

Những đứa trẻ kia tin lời của huyền thuật sư, ngoan ngoãn trốn trong góc phòng, giấu kĩ thân thể nho nhỏ của mình, chúng tin tưởng những huyền thuật sư đến khi chúng đang tuyệt vọng, bọn họ như chúa cứu thế vậy, nhất định có thể cứu chúng ra ngoài.

Kỳ Lỗi nhìn thấy từng bóng người tàn tạ không chịu nổi, biểu cảm trên mặt bắt đầu trở nên hoảng hốt.

Sau đó đã xảy ra chuyện gì chứ?

Quỷ vực đó cũng không mạnh lắm cho nên oan hồn ác quỷ bị kéo tới cũng không được coi là quá mạnh, bọn họ đều là những huyền thuật sư có kinh nghiệm phong phú, tiêu diệt những thứ oan hồn ác quỷ kia chém dưa thái rau vậy.

Nhưng ai cũng không ngờ được trong này lại cất giấu một con ma xảo trá, điều mọi người càng không nghĩ đến là con ma đó lại giả trang thành trẻ con.

Những huyền thuật sư này quá mức tự tin nên cũng chưa từng phòng bị những đứa nhóc kia, không ai ngờ được rằng tà ma sẽ ngụy trang thành dáng vẻ của trẻ con.

May là con tà ma đó dù có giỏi ngụy trang nhưng lực công kích lại không tính là mạnh, trước đó nó ngụy trang chiếm ưu thế nên bọn họ suýt nữa trúng chiêu nhưng một khi tất cả mọi người đề cao cảnh giác thì con tà ma kia cũng không có cách nào tiếp tục công kích bọn họ.

Có điểu bởi vì Đỗ Văn Khiết suýt nữa bị tà ma kia hại mà những huyền thuật sư khác dứt khoát tiến sát lại gần nhau, tất cả mọi người cùng hành động chung.

Sau khi có nhiều người, con tà ma kia cũng không dám tìm tới cửa nữa, nhưng bọn họ hành động chung thì chắc chắn tốc độ sẽ chậm lại, con ma kia thấy không có cách nào đối phó với bọn họ liền bắt đầu công kích những đứa trẻ kia.

Bọn nhỏ trong trường tiểu học thôn Đào Gia đều chết thảm cũng vì nguyên nhân này, bọn chúng nghe lời huyền thuật sư ngoan ngoãn ẩn nấp lại bị con tà ma kia lừa từng đứa ra ngoài, chĩa vào mặt các huyền thuật sư, dùng phương thức tàn nhẫn nhất để giết bọn chúng.

Chuyện này trôi qua cũng chưa được bao lâu, Kỳ Lỗi cho rằng bản thân đã quên mất chuyện này nhưng khi từng khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ xuất hiện trước mặt anh ta, Kỳ Lỗi lại phát hiện bản thân không hề quên những đứa nhỏ này.

Dù bọn họ có lý chẳng sợ như thế nào, cảm thấy hết thảy những thứ này không có liên quan gì tới bọn họ ra sao, nhưng khi anh ta bị vùi lấp trong loại ảo cảnh đáng sợ đo cũng không khỏi thừa nhận bản thân lúc trước đã sai thật rồi.

Đây là kí ức của những đứa trẻ đã chết kia, ghi chép những ký ức cuối cùng của bọn chúng khi còn là người, tất cả được ngưng tụ chung một chỗ, hóa thành nước lũ tràn vào trong người Kỳ Lỗi.

"Không phải chú nói chỉ cần chúng tôi ngoan ngoãn trốn thật kĩ thì sẽ cứu chúng tôi ra ngoài sao?"

"Không phải chú nói chúng tôi không cần phải sợ hãi, các người chắc chắn có thể đưa chúng tôi quay về bên cha mẹ chúng tôi hay sao?"

"Tại sao lại đối xử với chúng tôi như vậy?"

Yêu ghét của trẻ con đều rất thuần túy, khi tình yêu biến mất thì thứ còn sót lại là hận thù thuần túy, so với hiện tại, sự hận thù của sáu mươi hai đứa trẻ đã hóa thành nước lũ cuốn về phía Kỳ Lỗi.

Kỳ Lỗi cảm thấy thân thể mình bị tầng tầng oán khí bao trùm, anh ta muốn giải thích, muốn nói bản thân mình không phải cố ý, muốn nói anh ta muốn cứu bọn chúng, muốn nói lần này anh ta quay lại là vì muốn siêu độ cho bọn chúng...

Nhưng tất cả đều bị vây kín trong miệng, anh ta hoàn toàn không có cách nào thổ lộ ra được.

Ở khoảnh khắc này, Kỳ Lỗi lại không hợp thời bắt đầu nhớ lại lúc gặp gỡ những đứa nhỏ đã chết đi đó.

Bọn chúng cũng chỉ là người bình thường mà thôi, khi đối mặt với tà ma chẳng có chút năng lực quan sát nào, khi tà ma giơ đao lên với bọn chúng, có phải chúng cũng bất lực giống như anh ta bây giờ, không có bất cứ một năng lực phản kháng nào?

Là anh ta sai rồi...

Suy nghĩ này một khi đã dâng lên thì cũng không còn cách nào đè xuống nữa, các loại tâm trạng tiêu cực ập tới một cách mãnh liệt, dường như chỉ trong nháy mắt đã rót đầy thân thể của anh ta, anh ta vùng vẫy mấy cái rồi lại một lần nữa nhắm hai mắt, để mặc mình trầm luân.

Bạch Trân Trân phát hiện ra sự không thoải mái của Kỳ Lỗi rồi nhưng cô chỉ chuyển sang nhìn bên ngoài cửa sổ một cái mà thôi, thời điểm quay đầu lại một lần nữa cô phát hiện ra Kỳ Lỗi đã nhắm mắt lại ngồi dựa trên ghế tựa, thân thể của anh ta cứng còng lại, dường như có hơi lạnh ồ ạt tràn ra từ trong thân thể anh ta.

Tay Bạch Trân Trân cũng chỉ khoác lên cánh tay anh ta đã ngay lập tức cảm nhận được khí lạnh thấu xương quấn tới, cô theo bản năng lấy tay ra, cúi đầu nhìn một cái đã phát hiện ra bàn tay của cô đã bị khí lạnh phát tán trên người anh ta làm cho đông tím lại.

Bạch Trân Trân: "!!!"

Không phải chứ, người đang yên đang lành sao đột nhiên lại thành dáng vẻ này?

Bình Luận (0)
Comment