Chiếc xe bus này không bình thường, Bạch Trân Trân đã phát hiện ra từ trước, nhưng Kỳ Lỗi không phải một người thừa kế thế hệ mới xuất sắc sao? Không phải có thuật pháp vô cùng lợi hại hay sao? một nhân vật lợi hại như vậy sao lại bất thình lình trúng chiêu?
Lòng Bạch Trân Trân run lên một cái, cô không biết Kỳ Lỗi gặp vấn đề gì, nếu không tiến hành ngăn cản nữa thì nhất định sẽ tạo thành hậu quả hết sức nghiêm trọng.
Người này không thể chết ở đây, ít nhất không thể chết lúc này, ở đây.
Bạch Trân Trân mấy lá bùa mình đã chuẩn bị ra, đính vào nơi ngực Kỳ Lỗi, lá bùa vừa mới dán lên đã ngay lập tức hóa thành màu xám tro, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Bạch Trân Trân cũng chỉ nhìn lướt qua rồi ngay lập tức thu mắt lại, tiếp tục dán lá bùa trên người anh ta.
Một lá không được thì hai lá, hai lá không được thì ba lá...
Cũng may bản thân Bạch Trân Trân là một phù sư, tỷ lệ phù thành rất cao, nếu không căn bản không thể gánh nổi mức tiêu hao của đối phương.
Từng tờ phù một được dán lên rồi nhanh chóng mất tác dụng bay xuống, lá bùa màu vàng cùng với mực chu sa đỏ tươi cũng bị lột bỏ thành màu xám tro, không nhìn ra được màu sắc vốn có.
Đây là hình dáng của lá bùa sau khi đã mất đi tác dụng, chứng minh sức mạnh chứa đựng bên trong đó đã bị tiêu hao hết.
Sức mạnh lá bùa bị tiêu hao hết lại là một chuyện tốt, ít nhất có thể chứng minh những lá bùa này đang cứu Kỳ Lỗi lại.
Bạch Trân Trân cũng không tiếc những lá bùa này, cô dán từng lá bùa một lên người Kỳ Lỗi, sau đó những lá bùa ấy vì mất đi sức mạnh mà từng tờ một rơi xuống đất.
Bạch Trân Trân không thèm nháy mắt lấy một cái, cô như một thổ hào, động tác trên tay không dừng nghỉ một giây nào.
Cô tiến hành cứu Kỳ Lỗi cũng không phải vì cô để ý tới Kỳ Lỗi hoặc có những tâm tư, suy nghĩ gì khác, cô chỉ là không thể trơ mắt nhìn một sinh mạng biến mất trước mắt mình.
Nếu như đã cứu nhưng không cứu lại được vậy cũng được thôi, song nếu tận mắt nhìn thấy đối phương rơi vào nguy hiểm mà không đưa tay ra cứu thì đời này Bạch Trân Trân cũng sẽ không tha thứ cho mình.
Bảo toàn bản thân và cứu người trước giờ đều không mâu thuẫn đối lập với nhau.
Ngay lúc Bạch Trân Trân cứu người, cô không phát hiện ra sắc trời bên ngoài càng ngày càng đen, đèn trong xe bus đã sáng lên nhưng ánh đèn màu hoàng hôn không đủ để xua tan bóng tối ngược lại còn khiến cho cả buồng xe có vẻ âm u, thêm vài phần quỷ quyệt.
Nhân viên bán vé xuất hiện bên người Bạch Trân Trân như một du hồn, cô ta nhìn chằm chắm Bạch Trân Trân đang dồn toàn lực ứng phó để cứu người, cắn răng nói: "Tại sao cô phải cứu hắn ta?"
"Dựa vào cái gì mà có người tới cứu hắn ta?!"
"Hắn ta có cái gì mà lại được cứu chứ?"
"Hắn ta là tên lừa gạt! Bại hoại, không cho phép cô cứu hắn ta!"
Giọng nói của nhân viên bán vé ban đầu còn bình thường, nhưng rất nhanh, miệng cô ta đã phát ra những loại âm thanh không thuộc về mình, những âm thanh con trẻ non nớt có thêm sự khàn khàn đang chất vấn Bạch Trân Trân, chất vấn cơ tại sao lại cứu Kỳ Lỗi.
"Hắn ta đáng chết!"
"Hắn ta đáng chết!"
"Chúng ta đã chết rồi! Dựa vào đâu mà hắn ta còn sống?!"
Tiếng nói trong miệng nhân viên bán vé dần phát sinh biến hóa, từ giọng nói của một người biến thành giọng nói của hai người, sau đó lại biến thành giọng nói của ba người, giọng nói của những người khác nhau nhưng lại phát ra từ miệng của cùng một người, điều này khiến cho tất thảy những thứ trước mắt có chút cảm giác quỷ quyệt hoang đường.
Nhiệt độ trong buồng xe vì sự chất vấn của nhân viên bán vé không ngừng hạ xuống, buồng xe vốn đang chạy rất ổn định cũng bắt đầu lay động không ngừng, thân thể Bạch Trân Trân vậy mà lại bám chắc vào vị trí của mình, động tác dán phù không dừng lại chút nào cũng chưa từng ngừng lấy một cái.
"Anh ta bị hại ngay trước mắt tôi, nếu như tôi không cứu anh ta vậy tôi với anh ta có gì khác nhau cơ chứ?"
"Người hại các ngươi không phải là anh ta, anh ta không cứu các ngươi ra quả thực có sai nhưng không phải tất cả sai lầm đều là do anh ta, các ngươi như vậy sẽ bị trời phạt."
Không thể không nói nhân phẩm và thuật pháp của những huyền thuật sư là chưa ra hình ra dạng gì nhưng bản lĩnh lách sơ hở người này lợi hại hơn người khác.
Sáu mươi hai đứa bé chết là do bọn họ làm sai sao?
Hình như cũng không phải vậy, bởi vì không có gì trên người bọn họ.
Quỷ vực hạ xuống không phải do bọn họ gây nên, những đứa trẻ kia bị cuốn vào trong quỷ vực cũng không có liên quan gì tới bọn họ, bọn họ tới cứu người nhưng không hề cam kết phải cứu tất cả mọi người ra ngoài hết.
Những đứa trẻ này là bọn họ cứu không được chứ không phải bọn họ cố ý không cứu, những đứa bé này chết là do tà ma trực tiếp gây nên chứ không có bất cứ liên quan gì với bọn họ.