Từng chuyện một bày ra ở đó, tất cả mọi chuyện không có liên quan tới bọn họ, ngươi có thể trách bọn họ cứu người không cứu được tất cả hay sao? Đương nhiên là không thể rồi.
Thiên đạo không hề trừng phạt chỉ không cho bọn họ công đức kim quang là đã nói rõ tất cả.
Nhưng đứng trên lập trường của những người bị hại, bọn họ tức giận, oán hận cũng là chuyện đương nhiên, thậm chí muốn giết những huyền thuật sư không cứu được bọn họ cũng là trong tình lý.
Có thể hiểu nhưng không thể để mặc.
Bạch Trân Trân cũng không hề để ý đến cái mạng của Kỳ Lỗi, cô chỉ không muốn khiến những người đáng thương này dính nhiều nhân quả hơn nữa.
"Giết anh ta không khiến các ngươi được giải thoát, ngược lại sẽ khiến các ngươi dính líu tới oan nghiệt, hoàn toàn chặt đứt đường sống của các ngươi."
"Thiên đạo có khuynh hướng ưu ái loài người, nhưng các ngươi bây giờ đã không còn là người."
Bạch Trân Trân vừa dán bùa cho Kỳ Lỗi vừa đáp trả vấn đề của những người bị hại kia, tâm trạng của cô ổn định tới kỳ lạ, lúc trả lời đối phương động tác trên tay không ngừng nghỉ.
"Các ngươi kêu gọi ta tới đây chắc không phải muốn ta nhìn các ngươi giết người đấy chứ?"
"Bản thân ta năng lực không cao, tài nghệ có hạn, ngoài ra còn có chút ích kỷ, ta bằng lòng trẻ giá một chút để đưa các ngươi vào luân hồi, nhưng nếu như phải kéo cả ta vào trong ta nhất định không muốn."
"Các ngươi giết người dưới mí mắt ta, ta không ngăn cản được, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc ta có thể dung túng cho các ngươi muốn làm gì thì làm."
"Ta không ngăn được các ngươi nhưng một khắc lúc các ngươi giết người, ta cũng sẽ không giúp các ngươi."
Nói tới đoạn này, cuối cùng Bạch Trân Trân cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía nhân viên bán vé vẫn không nói gì, vẻ mặt cô rất bình thản chờ đối phương đáp lại mình.
"Cho nên, câu trả lời của ngươi là cái gì?"
Biểu cảm trên mặt nhân viên bán vé bắt đầu biến đổi, rõ ràng là một người phụ nữ trưởng thành nhưng biểu cảm sững sờ trên gương mặt đó là biểu cảm chỉ có con nít mới có.
Các thể loại biểu cảm không ngừng biến đổi trên mặt đối phương, so với trở mặt thì còn xuất sắc hơn nhiều.
Bạch Trân Trân chỉ im lặng nhìn đối phương như vậy, mãi đến khi biểu cảm trên mặt cô ta cuối cùng cũng đổi trở lại trái tim treo lơ lửng của Bạch Trân Trân cuối cùng cũng được hạ xuống.
Hai loại ác quỷ oan hồn khó đối phó nhất trên thế giới này, một loại là tiểu quỷ, loại còn lại chính là quỷ nữ, bọn họ chịu càng nhiều tủi nhục, trải qua càng nhiều thứ thảm hại thì sau khi hóa thân thành quỷ thường sẽ càng mạnh mẽ hơn.
Bạch Trân Trân đối diện với tiểu quỷ, lại còn là mấy chục con tiểu quỷ thì coi như cô được thiên đạo ưu ái hơn, coi như cô có công đức kim quang treo bên ngoài mà đối phương thực sự chẳng quan tâm gì cả, muốn làm liều với cô, chưa chắc Bạch Trân Trân có thể đánh thắng được.
Cũng may đối phương đã không còn ý định tiếp tục dây dưa với Kỳ Lỗi, bởi vì Bạch Trân Trân thấy gương mặt vốn dĩ đã biến thành màu tím đang chậm rãi khôi phục lại hình dáng nên có.
Nhìn bên ngoài thì trong thời gian ngắn hẳn là anh ta không chết được, nhất là lúc Bạch Trân Trân dán phù lên ngực đối phương, tốc độ phù bạc màu đã chậm lại, Bạch Trân Trân cũng biết người này đã được cứu rồi.
Cô thở phào nhẹ nhõm nhìn về phía nhân viên bán vé: "Cảm ơn các ngươi."
Nhân viên bán vé hừ lạnh một tiếng, cũng không hề nói cái gì, chỉ xoay thân thể mập mạp của mình trở lại vị trí của bản thân ngồi xuống.
Đến sau khi cô trở về, nhiệt độ trong buồng xe bắt đầu khôi phục lại bình thường, ngọn đèn nhỏ vốn nhìn rất đáng thương cũng bắt đầu thể hiện uy lực, thể hiện độ dáng vốn thuộc về nó.
Có điều buồng xe bắt đầu khôi phục lại bình thường kéo theo buồng xe vốn lạnh lẽo cũng trở lại nhiệt độ mà nó nên có.
Ngày mùa hè ngồi trong xe bus có cửa kính xe khép kín lại không có điều hòa nhiệt độ, cảm giác đó không khác gì nhét cả người mình vào trong lò nướng.
Bạch Trân Trân ngồi xuống chưa được chốc lát, trên người đã toát ra mồ hôi, quần áo cô nhanh chóng bị ướt đẫm mồ hôi, cứ vậy dính sát vào cơ thể.
Bạch Trân Trân: "..."
Kỳ Lỗi ngất đi cuối cùng cũng thoát khỏi giam cầm, giùng giằng tỉnh táo trở lại, anh ta mở mắt ra, hốt hoảng nhìn sang bốn phía.
Khi phát hiện ra mình còn ở trên xe bus đang chạy, Kỳ Lỗi thở phào nhẹ nhõm nhưng hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra trong giấc mơ, biểu cảm trên mặt Kỳ Lỗi không khỏi thay đổi, trở nên hoảng hốt.
Rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại biến thành dáng vẻ ngày hôm nay?
Kỳ Lỗi có chút mờ mịt, nhớ lại chuyện đã xảy ra lúc trước, anh ta cúi đầu nhìn về phía hai tay mình.
Anh ta là người xuất sắc trong thế hệ trẻ, thuật pháp của anh ta rất lợi hại, là thanh niên tài giỏi đẹp trai được người khác tán dương.
Sau khi gia nhập hiệp hội huyền môn, anh ta từng hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ, cùng từng giúp rất nhiều người, Kỳ Lỗi vẫn luôn cảm thấy bản thân mình quang minh lỗi lạc, thẳng thắn bộc trực.
Hóa ra những người bị từ bỏ khi mà bản thân anh ta cho rằng đang cân nhắc thiệt hơn, giữ gìn thực lực có dáng vẻ như vậy.