Những thứ kia còn đều là những đứa trẻ có vài tuổi! Rõ ràng bọn họ còn chưa rơi vào đường cùng, rõ ràng còn dư sức, rõ ràng còn có thể cứu nhiều người hơn nữa, nhưng hết lần này tới lần khác anh ta không hề đưa tay ra cứu chúng.
Anh cũng chỉ thấy những người bọn họ có thể cứu được, những người không cứu được kia cho tới giờ vẫn bị bỏ qua.
Trước thời điểm này, Kỳ Lỗi vẫn còn không biết được suy nghĩ của mình có bao nhiêu hoang đường – khổ nạn của những người đó không phải do anh ta tạo thành, anh ta tới cứu người mà không cứu được tất cả cũng là số mạng của bọn họ, không có liên quan gì tới anh.
Thực ra bản thân suy nghĩ của Kỳ Lỗi không có vấn đề gì cả, giống như Bạch Trân Trân, thực ra cô cũng có suy nghĩ tương tự.
Nhưng điểm khác biệt chính là Bạch Trân Trân dốc hết toàn lực nhưng đến lúc cô phát hiện bản thân mình phải dùng mạng để thế chỗ, cô sẽ chọn giữ tính mạng của mình.
Còn Kỳ Lỗi, anh ta sẽ không dốc hết toàn lực, anh ta sẽ cân nhắc thiệt hơn, cân nhắc được mất, bảo toàn bản thân ở mức độ lớn nhất rồi đi cứu người tiếp, nhưng khi không có cách nào cứu được nhiều người hơn, anh ta sẽ cho rằng số mạng những người đó nên là như vậy, không có liên quan gì tới anh ta.
Có dùng hết toàn lực hay không là khác biệt lớn nhất của anh ta và Bạch Trân Trân.
Đương nhiên Bạch Trân Trân không cảm thấy tính mạng của một đám người trân quý hơn tính mạng của một người, cô cũng không cảm thấy nên dùng tính mạng của một người đổi lấy tính mạng của một đám người.
Nhưng nếu như anh có năng lực để đi cứu, trong điều kiện tiên quyết là không có nguy hiểm ảnh hưởng đến tính mạng của mình, bỏ ra một cái giá là có thể cứu người nhưng bởi vì cố kỵ bản thân mình sẽ bị thương, thực lực sẽ bị tổn thương mà không đi cứu, vậy đã không phải là lấy tính mạng ra cân nhắc.
Sinh mạng là đồng giá nhưng trừ sinh mạng ra thì không nên đặt bất cứ thứ gì ở đầu còn lại của cây cân.
Kỳ Lỗi trong quá khứ chưa bao giờ ý thức được bản thân đã sai rồi nhưng khi anh ta thay thế người khác, dùng góc độ của họ để xem xét lại phát hiện bản thân mình trước kia rốt cuộc đã hoang đường tới mức độ nào.
Nhất là khi anh ta biết rõ những người bọn họ từ bỏ không cứu còn chưa tới mức liều mạng, chẳng qua là đang cân nhắc thiệt hơn, chẳng qua là chú tâm lựa chọn bảo toàn bản thân nhiều hơn là dễ dàng bỏ rơi tính mạng của bọn họ.
Không phải bọn họ giết thật nhưng cái chết của những đứa trẻ này không liên quan gì tới bọn họ thật sao?
Kỳ Lỗi sắc mặt tái nhợt đột nhiên nghĩ tới lúc tình hình của những đứa trẻ kia lúc quỷ vực biến mất, được bọn họ cứu ra ngoài.
Sáu mươi hai đứa bé kia cùng biến mất với quỷ vực, hài cốt không còn, bọn họ không thể cứu được tất cả bọn trẻ.
Phụ huynh những nhà không còn con mất lý trí công kích bọn họ, khi đó Kỳ Lỗi còn cảm thấy tủi thân, cho rằng những phụ huynh kia đều là người không biết điều lại còn dám công kích bọn họ.
Nhưng vào giờ phút này, anh ta ý thực được một cách rõ ràng suy nghĩ của mình rốt cuộc có bao nhiêu hoang đường và máu lạnh.
Bọn họ chỉ không được những người khác nâng lên thật cao giống như bình thường mà thôi, sáu mươi hai đứa trẻ lại thực sự mất đi sinh mạng mãi mãi.
"Rốt cuộc tôi đã làm cái gì chứ? Rốt cuộc tôi đã làm cái gì chứ?"
Kỳ Lỗi sau khi ý thức được những chuyện này thì tâm trạng vỡ nát, sắc mặt anh ta thay đổi, khí huyết cuồn cuộn nơi ngực, anh cố gắng nuốt máu tươi đã vọt tới bên miệng xuống dưới, toàn thân uể oải trong nháy mắt.
Lúc này Kỳ Lỗi đã nghĩ đến các loại hành động hoang đường như tự tử, biểu cảm của anh ta hoảng hốt, tinh thần chịu đả kích mạnh mẽ.
Đương nhiên Bạch Trân Trân vẫn quan sát dáng vẻ của Kỳ Lỗi, có điều cô cũng không ý định lên tiếng, chỉ quét qua đối phương một cái rồi thu hồi ánh mắt.
Cô cũng không phải là người chị cả tri kỉ gì, những chuyện như khuyên giải đối phương không phải là việc cô nên làm.
Xe bus đi thẳng về phía trước trong khi hai người im lặng, qua khoảng nửa giờ đã tới thôn Đào Gia.
Bạch Trân Trân nhìn thoáng qua Kỳ Lỗi còn ngồi tê liệt ở trên ghế không định đứng dậy, khóe miệng hơi nhếch lên, nhấc chân đá anh ta một cái.
"Được rồi, đến trạm rồi, nếu anh không định xuống thì ngồi xe về đi, đừng có cản đường tôi."
Kỳ Lỗi nghe vậy, cuối cùng ánh mắt cũng khôi phục lại tiêu cự một lần nữa, anh ta nhìn Bạch Trân Trân, miệng trề ra, dường như muốn nói gì đó, nhưng Bạch Trân Trân căn bản không cho anh ta cơ hội này.
"Được rồi, hoặc là xuống xe, hoặc là tránh ra, xe cũng không đậu mãi một chỗ này chờ anh."
Lần này Kỳ Lỗi cũng không nói gì nhiều, anh ta lặng lẽ thu dọn đồ đạc đứng dậy, một trước một sau xuống xe cùng Bạch Trân Trân.
Nhân viên bán vé từ trên cao nhìn xuống Kỳ Lỗi, cô ta nhe răng với đối phương, để lộ một nụ cười đầy châm chọc, sau đó bất ngờ đóng cửa xe lại.