"Tôi không tin, có điều chuyện này không có liên quan gì tới việc tôi có tin hay không, anh nhìn thử những thôn dân kia đi, nếu anh có những tâm tư khác thì chắc chắn bọn họ sẽ giết anh trước tiên."
So sánh với Kỳ Lỗi thì Bạch Trân Trân cảm thấy mức độ hận thù mà mình kéo theo vẫn là rất nhỏ, dù sao cô tới cũng là vì cứu quỷ, tất cả chuyện lúc trước cũng không có gì liên quan tới cô, còn Kỳ Lỗi có thể nói là đã gián tiếp hại chết những đứa trẻ kia, cũng sẽ quay sang Kỳ Lỗi trước.
Còn Bạch Trân Trân hoàn toàn có thể thừa dịp Kỳ Lỗi bị trả thù để chạy trước, dù có nói như nào thì xác suất sống sót của cô cũng lớn hơn Kỳ Lỗi.
Bạch Trân Trân không hề che giấu suy nghĩ của mình, Kỳ Lỗi thấy vậy thì trên mặt nộ ra vẻ khổ sở sâu đậm, anh ta nhìn Bạch Trân Trân rồi âm thầm thở dài, sau đó cầm các loại đồ như lư hương la bàn từ trong túi ra, từ dáng vẻ có thể thấy là đang chuẩn bị làm.
Túi anh ta mang theo là túi chống nước, một trận mưa lớn lúc trước cũng không thể làm hỏng đồ bên trong túi, Kỳ Lỗi đốt hương dây, sau đó cắm lên lư hương, rồi lại dùng máu gà trống thấm ướt giấy đỏ trên hương dây, sau đó lại cuốn dây đỏ lên mười đầu ngón tay của mình.
Phải nói rằng người này thực sự không làm mất mặt thân phận người xuất sắc trong thế hệ trẻ của mình, lúc làm việc thủ pháp rất thành thạo, linh khí quanh thân dao động, cùng với tiếng niệm thần chú của anh ta, Bạch Trân Trân cảm nhận được rõ ràng hoàn cảnh xung quanh đã phát sinh biến hóa.
Bây giờ vẫn là mùa hè, dù trời vừa mới đổ mưa thì không khí vẫn vừa nóng vừa buồn chán, nhưng chỉ trong chốc lát này, gió lạnh kỳ quái không biết cuốn tới từ chỗ nào, cơn nóng ran trên người Bạch Trân Trân bị mang đi chỉ trong nháy mắt.
Trên phần da thịt lộ ra bên ngoài nổi lên da gà mịn, chỗ vốn dĩ hết sức đậm âm khí giờ càng âm u từng hồi giống như vào trong địa phủ.
Đuôi mắt Bạch Trân Trân liếc nhìn tầng tầng rung động nổi lên trong vũng nước bên cạnh, một đường mòn âm u mờ mịt mơ hồ xuất hiện trước mắt Bạch Trân Trân.
Cô vê chuỗi hạt châu màu đen xuất hiện sau khi cô tỉnh ngủ lúc trước trong lòng bàn tay, nháy mắt này, con đường vốn dĩ mơ hồ không rõ trở nên rõ ràng hơn.
Sương mù màu xám tro nhạt không biết bay lên từ chỗ nào, cuốn về phía hai người bọn họ, từng lớp từng lớp vây bọn họ lại.
Những thứ sương mù kia không ngừng ép tới gần hai người, chỗ sương mù đi qua, tất cả cảnh vật nơi đó đều bị chúng giấu ở đằng sau.
Bạch Trân Trân nắm những hạt châu kia, thân thể đứng ở chỗ đó không nhúc nhích, thản nhiên tiếp nhận tất cả những biến hóa này.
Dây đỏ trong tay Kỳ Lỗi đột nhiên biến thành màu xám trắng cực nhanh, đến khi tất cả dây đỏ quấn trên ngón tay anh ta đều đã biến thành màu xám trắng, Kỳ Lỗi ọe một tiếng rồi phun ra một búng máu tươi, thân thể vốn thẳng tắp rũ trên mặt đất, toàn thân nhìn hết sức chật vật.
Người coi như dễ nhìn hơn nữa mà bị giày vò liên tiếp như vậy cũng không thể đẹp tới đâu.
Ban đầu Kỳ Lỗi xuất hiện trước mắt Bạch Trân Trân còn có thể nói là một thiếu gia tuấn tú giàu có, nhưng sau khi trải qua vài lần dày vò thì cảm giác thiếu gia giàu có của anh ta cũng đã bị chật vật thay thế hết, lúc này anh ta nằm trên mặt đất bùn chưa khô ngược lại giống như đã lăn lộn mấy vòng trong đống nước bùn này.
Bạch Trân Trân vốn dĩ rất chê anh ta nhưng đám sương mù màu xám tro chung quanh đã ép tới gần, trong sương mù mơ hồ có thể thấy một vài bóng dáng giương nanh múa vuốt, thấy kẻ tới không lương thiện gì, cô cũng không muốn đối đầu trực diện với những thứ đó.
Muốn tiến vào âm dương giới nhất định phải qua âm dương lộ, Bạch Trân Trân cũng chưa từng thực sự đi qua âm dương lộ, có điều cô biết Kỳ Lỗi nhất định đã tới, nếu không cũng không có khả năng mở ra lối đi kia.
Ở chung một chỗ với anh ta ít nhất chắc chắn có thể thuận lợi tiến vào bên trong âm dương giới.
Vì vậy Bạch Trân Trân nhanh chóng tới bên cạnh Kỳ Lỗi, nắm cánh tay anh ta kéo người từ dưới đất đứng lên.
"Anh Kỳ, tôi biết anh bây giờ không thoải mái nhưng trước hết anh đừng khó chịu, tình huống cấp bách, chúng ta phải tăng tốc độ hành động mới được, anh mau mau nói cho tôi biết sao âm dương lộ còn chưa xuất hiện? Nếu còn không xuất hiện nữa thì chúng ta sẽ bị những thứ sương mù này nuốt vào mất!"
Trong giọng nói của Bạch Trân Trân toát ra vẻ nôn nóng nồng nặc, so với dáng vẻ bình tĩnh như thường của cô trước đó lại như hai người, Kỳ Lỗi hiện tại không kịp tìm ra nguyên nhân, trở tay bắt lấy tay của Bạch Trân Trân.
"Vào khắc mà những sương mù này nuốt chúng ta vào trong, âm dương lộ sẽ mở ra, có điều chúng ta vẫn phải dắt tay nhau, nếu không sẽ bị thất lạc trên âm dương lộ."
Cũng không ai biết rốt cuộc âm dương giới như thế nào, âm dương lộ cũng không chỉ là một con đường, nếu thất lạc thì sợ là bọn họ sẽ rơi vào những chỗ khác nhau.