Kỳ Lỗi nắm thật chặt tay của Bạch Trân Trân, anh ta lo lắng nhìn về phía sương mù vọt tới chỗ bọn họ.
Đây không phải là lần đầu tiên Kỳ Lỗi đi vào âm dương giới, âm dương lộ này thực ra anh ta cũng đã đi qua rất nhiều lần, nhưng không biết tại sao anh ta luôn cảm thấy lần này đi không giống bất cứ một lần nào trước đó, trong sương mù dường như có rất nhiều nguy hiểm, họ chỉ hơi không chú ý sẽ lao ra xé hai người bọn họ ra thành mảnh vụn.
Nếu thực sự có chuyện gì anh ta nhất định phải bảo vệ Bạch Trân Trân, cô tuyệt đối không thể có vấn đề gì.
Bây giờ người trong huyền môn nào có ai không biết đứng phía sau Bạch Trân Trân là một gia tộc cường đại lánh đời, khi người trong huyền môn không ai biết, họ luôn phát triển trong bóng tối, thế lực của gia tộc lánh đời đó đã vượt qua tưởng tượng của bọn họ.
Vì một Bạch Trân Trân mà gia tộc huyền môn đó khuấy đục thể lực nội bộ huyền môn, vẫn chỉ vì muốn lấy lại công đạo cho cô mà thôi, nếu Bạch Trân Trân thực sự bị thương thì gia tộc lánh đời đó sẽ lại làm những gì?
Kỳ Lỗi không dám nghĩ nữa, gia tộc sau lưng anh ta căn bản còn kém hơn Đường gia và Tư Mã gia, cứ coi như là vì gia tộc mình thì anh ta cũng không thể để cho Bạch Trân Trân xảy ra chuyện được.
Ngay lúc Kỳ Lỗi đang chuẩn bị công tác tư tưởng trong lòng đầy đủ, những thứ sương mùi màu xám tro kia nuốt anh ta và Bạch Trân Trân vào.
Cảnh vật hai người trước mắt lắc một cái, ngay sau đó khôi phục lại bình thường, tiếp đó bọn họ trông thấy một con đường mòn âm u xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Phía xa con đường quanh co khúc khuỷu hướng tới một nơi nào đó không biết rõ tên, hai bên đường là các loại cây cối hình thù trạng thái quái lạ, những cây như cành khô đó sinh trương một cách ngang tàng, biến thành các loại hình dạng kỳ quái bị gió thổi một cái là nhẹ nhàng đung đưa lay động.
Bọn họ vậy là đã đến âm dương lộ.
Bạch Trân Trân rút tay mình ra khỏi tay của Kỳ Lỗi, sau đó móc khăn giấy ra lau sạch bùn trên tay.
"Bây giờ chúng ta đi hướng nào? Âm dương giới lớn như vậy, con đường này có thể đưa chúng ta tới bên cạnh quỷ vực đã bị tàn phá đó hay sao?"
Sách ghi chép về âm dương giới cũng không có nhiều, hiểu biết của Bạch Trân Trân về nơi này thực ra rất là lơ mơ, có điều cô cảm thấy dựa vào viên châu màu đen trong tay mình chắc hẳn có thể tìm được những đứa trẻ kia.
Nhưng cô không có ý định nói cho Kỳ Lỗi biết.
Mọi người đều đã là người lớn, có rất nhiều chuyện không cần trực tiếp nói rõ ràng, cô giấu chút bí mật không phải rất hợp lý hay sao?
Cô không tin Kỳ Lỗi không giấu bí mật với mình, anh ta không đàng hoàng nói tất cả chân tướng cho cô biết.
Kỳ Lỗi hiện tại lại không có tư tưởng gì khác, anh ta đàng hoàng mở miệng nói: "Trước đó tôi đã dùng một ít thủ đoạn, đi qua âm dương lộ này chúng ta có thể đi thẳng đến bên cạnh những đứa trẻ kia."
Điều anh ta không nói cho Bạch Trân Trân chính là lúc ngâm những thứ dây đỏ kia, anh có bỏ vào trong đó máu của một số người, máu đó thuộc về những đứa trẻ đã chết, thông qua huyết dịch có thể tìm được chỗ của chúng trong âm dương giới
Chẳng qua anh ta không tiện nói những chuyện này với Bạch Trân Trân, dù sao ban đầu anh ta lưu giữ lại những thứ máu này cũng là do quỷ thần xui khiến, dù Kỳ Lỗi có mặt dày vô sỉ tới mức nào đi chăng nữa thì cũng không nói ra anh đã sớm có ý định cứu linh hồn những đứa trẻ kia.
Anh ta có dự cảm nếu nói ra những lời này nhất định sẽ bị Bạch Trân Trân châm chọc không chút nương tay.
Sự thật đã chứng minh suy đoán của anh ta cũng không sai, Bạch Trân Trân cũng đoán được đại khái gì đó, ánh mắt nhìn về phía Kỳ Lỗi tràn đầy vẻ khinh miệt.
Ánh mắt như vậy khiến Kỳ Lỗi không có cách nào đón nhận được, anh ta lúng túng ho khan một tiếng sau đó dời mắt sang chỗ khác, không nhìn Bạch Trân Trân nữa.
"Cô Bạch, chúng ta đi thôi, âm dương lộ không tồn tại được quá lâu, chúng ta phải mau chóng đi qua."
Lần này Bạch Trân Trân từ chối không cho ý kiến, môi cô hơi nhếch lên, cất bước đi về phía trước, có điều sau khi đi ra ngoài hai bước, cô quay đầu nhìn về phía Kỳ Lỗi.
"Anh đi trước đi."
Lòng hại người có thể không có, lòng phòng người không thể không có, Bạch Trân Trân cũng sẽ không giao sau lưng mình cho người như Kỳ Lỗi, cô sợ bị đối phương gài bẫy.
Bạch Trân Trân phòng bị như vậy khiến vẻ khổ sở trên gương mặt Kỳ Lỗi càng nồng đậm hơn, anh ta cười khổ một tiếng, định giãi bày nhưng đối diện với biểu cảm trên mặt Bạch Trân Trân, lời giãi bày anh ta cũng không nói ra được.
Cuối cùng Kỳ Lỗi thở dài một cái, đi lên âm dương lộ trước Bạch Trân Trân một bước.