Đợi đến khi một xấp người giấy trong tay Bạch Trân Trân đã sử dụng hết, nhưng bên Kỳ Lỗi vẫn còn dư mười mấy người giấy chưa được nhập vào.
Lượng công việc không nhiều, nhưng Kỳ Lỗi lại rất mệt mỏi, mồ hôi trên trán anh ta rịn ra càng ngày càng nhiều, bờ môi cũng thay đổi thành màu trắng bệch không bình thường, khi Bạch Trân Trân nhìn sang, Kỳ Lỗi tưởng là đối phương đang quan tâm mình, bèn miễn cưỡng cười, nói.
"Cô Bạch, cô đừng lo lắng, tôi không sao..."
Bạch Trân Trân liếc Kỳ Lỗi, tức giận nói: "Anh nghĩ nhiều, tôi không phải quan tâm anh, chỉ là cảm thấy tốc độ của anh quá chậm, vẫn nên là tôi tự làm."
Bạch Trân Trân nói dứt câu, sau đó đoạt người giấy trong tay Kỳ Lỗi, giúp linh hồn những đứa trẻ còn lại nhập vào trong người giấy. Sau khi đã giúp tất cả nhập vào người giấy, Bạch Trân Trân trịnh trọng đặt người giấy chứa linh hồn của mấy đứa nhỏ bỏ vào hộp gỗ đàn tử. Sau khi làm xong tất cả, Bạch Trân Trân thở dài một hơi. Có điều khi cô nhìn không gian đang liên tục biến hoa chung quanh thì biết không gian quỷ quái đã đến biên giới chuẩn bị sụp đổ.
Hiển nhiên Kỳ Lỗi cũng biết điểm này, anh ta lập tức nói: "Linh hồn bọn nhỏ đã thu hồi rồi, chúng ta nhất định phải lập tức rời khỏi nơi này, không gian quỷ quái này sắp sụp đổ rồi."
Vốn cho là sau khi tiến vào không gian quỷ quái sẽ có một trận ác chiến, ai có thể ngờ mọi thứ vậy mà lại thuận lợi như vậy, nỗi lo lắng của Kỳ Lỗi đã được xua tan một chút, sau đó thúc giục Bạch Trân Trân mau mau rời đi.
Nhưng Bạch Trân Trân lại lắc đầu nói: "Tôi vẫn chưa thể đi."
Kỳ Lỗi không ngờ Bạch Trân Trân sẽ nói như vậy, anh ta lập tức ngây ngẩn cả người, gấp giọng nói: "Cô Bạch, có phải cô hồ đồ rồi hay không? Vì sao không đi? Tôi biết cô rất lợi hại, nhưng sức mạnh khi không gian quỷ quái sụp đổ không phải thứ cô không đỡ nổi đâu, chúng ta nhất định phải nhanh rời khỏi đây mới tốt..."
Kỳ Lỗi cũng biết bên trong loại không gian giống như quỷ quái này là có lẽ có giấu đồ tốt, nếu như không phải không gian quỷ quái sắp sụp đổ, anh ta cũng sẽ muốn ở chỗ này tìm kiếm một phen, tìm xem có thứ gì dùng được hay không. Nhưng hiện tại, không gian quỷ quái bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, ở bên trong không gian không ổn định này nán lại thêm mỗi một giây cũng có thể gặp phải nguy hiểm, không đáng bọn họ đi mạo hiểm.
"Cô Bạch, chúng ta..."
Không đợi Kỳ Lỗi nói xong, Bạch Trân Trân đã ngắt lời Kỳ Lỗi nói: "Còn có một đứa bé chưa đến."
Kỳ Lỗi ngây ngẩn cả người: "Cái gì?"
Anh ta nhìn về phía hộp gỗ đàn tử trong tay Bạch Trân Trân: "Những đứa trẻ đó không phải đều bị cô thu lại sao?"
Bạch Trân Trân lắc đầu, giao hộp gỗ đàn tử trong tay cho Kỳ Lỗi: "Anh dẫn bọn họ rời đi, tôi đi cứu đứa bé kia."
Thời gian cấp bách, Bạch Trân Trân không có thời gian rảnh nói thêm cái gì, sau khi giao hộp gỗ đàn tử cho Kỳ Lỗi, cô quay người chạy về phía lầu dạy học đang vặn vẹo biến hình không ngừng.
Nhìn bóng lưng rời đi không chút do dự của Bạch Trân Trân, Kỳ Lỗi nói không rõ trong lòng mình có cảm giác gì, và trong nháy mắt này, rốt cuộc anh ta đã hiểu rõ, công đức chi lực vì sao trên người Bạch Trân Trân nồng hậu dày đặc tới mức tạo thành công đức kim quang, nhưng trên người bọn họ chỉ có một chút công đức chi lực thế này. Bởi vì nếu như là chung một tình huống, Kỳ Lỗi đặt tay lên ngực tự hỏi, anh ta không thể nào vì một đứa bé mà chạy đi.
Không gian quỷ quái bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, vì cứu một đứa bé mà kéo theo cả mạng mình, đây là mua bán không có lời, sau khi cân nhắc hơn thiệt, anh ta chọn đặt trên hết tính mạng của mình, sẽ không mạo hiểm tính mạng đi cứu đứa bé kia. Nhưng Bạch Trân Trân thì khác.
Cuối cùng Kỳ Lỗi nhìn thoáng qua Bạch Trân Trân, sau đó không chút do dự quay người chạy về phía hướng khác.
Nhất định là Bạch Trân Trân có cách bảo mệnh, mình đi theo, chưa hẳn có khả năng giúp đỡ được Bạch Trân Trân, nói không chừng sẽ còn trở thành cản trở, điều anh ta cần phải làm là mang những đứa trẻ khác chạy khỏi nơi này, không cho Bạch Trân Trân thêm phiền phức.
Lúc này Bạch Trân Trân đã chạy tiến vào lầu dạy học, bước chân của cô chưa từng ngừng, lần theo nơi oán khí nặng nhất chạy tới, chờ đến khi đến nơi oán khí dày đặc nhất, Bạch Trân Trân dùng chân đá cánh cửa phòng lung lay sắp đổ, sau đó liền thấy bóng người trong phòng học. Hoặc là phải nói đó đã không phải là một người, người đó trông càng giống một con quái vật, bên trên thân thể nho nhỏ có rất nhiều đầu và cánh tay dị dạng, nhìn tựa như là đã biến hình thành một con rết.