Hình ảnh trước mắt gây nên sự độc hại cho tinh thần đến cỡ nào khỏi nghĩ cũng biết, nhưng Bạch Trân Trân vẫn trấn định tự nhiên, cô thậm chí ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái, nói thẳng với đối phương.
"Đường Bảo, chị đến dẫn em ra ngoài."
Con quái vật kia vốn muốn chạy, nhưng khi Bạch Trân Trân hô tên của cậu bé, bỗng chốc đối phương dừng bước, cậu bé bỗng nhiên quay đầu, bảy tám cái đầu nhìn chằm chặp Bạch Trân Trân, sau đó miệng há ra, gào rít chói tai với cô. Những cánh tay dị dạng của đối phương đang quơ không ngừng, trông cực kì đáng sợ, cái này nếu người khác tới, sợ là sẽ bị ảnh hình có thể ghê hơn cả phim kinh dị dọa khóc. Nhưng Bạch Trân Trân không phải người bình thường, hình ảnh đáng sợ hơn phim kinh dị không dọa cô sợ được.
"Đừng giả bộ làm quái vật, chị đã gọi tên của em thì đã khẳng định em là em, xem như em giả làm quái vật chị cũng sẽ không nhận lầm."
Sau khi Bạch Trân Trân lại gọi tên của cậu bé, quái vật giương nanh múa vuốt như bị khống chế, tay chân đang quơ trên người hạ xuống, ngoại trừ cái đầu ở giữa nhất thì những cái đầu khác đã cúi xuống.
Bạch Trân Trân nhìn cậu bé, giọng nói vẫn dịu dàng như trước: "Bạn học của em đã được Kỳ Lỗi mang ra ngoài rồi, hiện tại chị đến mang em đi."
Giọng của cô không lớn, nhưng rất vang dội, ngữ khí kiên định dường như đang nói với Đường Bảo rằng cô nhất định có thể dẫn cậu bé rời khỏi cái nơi như ác mộng này. Thế nhưng không ai rõ ràng hơn Đường Bảo, cậu bé đã không thể rời đi.
Đường Bảo đau thương cười một tiếng, lầm bầm nói: "Em không đi được."
Đường Bảo lặp lại nhiều lần, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân, nước mắt thuận theo hai gò má rơi xuống cuồn cuộn. Quỷ hồn không có nước mắt, trừ phi đau buồn đến cực hạn mới có thể chảy huyết lệ.
Trên mặt Đường Bảo chằng chịt vệt máu chảy, thế nhưng cậu bé lại nở nụ cười với Bạch Trân Trân.
"Em không ra được, chị mang theo bạn học của em đi là được rồi, chỉ cần bọn họ có thể bình an là được, em không sao đâu..."
Không gian quỷ quái đã trở lại âm dương giới hơn nửa tháng, đã mất đi sự chèo chống đến từ lực lượng con tà ma lúc trước, không gian quỷ quái này đã không chống đỡ được thêm bao lâu.
Đường Bảo là đứa bé có oán khí nặng nhất trong sáu mươi hai đứa bé đã chết, bởi vì cậu bé là đứa trẻ bị tà ma giết chết đầu tiên, khi đó tà ma bởi vì bị Huyền Thuật Sư cản trở, biết mình không thể nuốt chửng thêm nhiều mạng hơn, và nó cũng có thể sẽ chết, cho nên đã dùng cách tàn khốc nhất giết chết Đường Bảo.
Vốn dĩ Đường Bảo có thể sống tiếp bởi vì trưởng lão hiệp hội Huyền Môn đã tìm tới cậu bé rồi, vốn dĩ người kia muốn dẫn Đường Bảo cùng hành động với ông ta, nhưng vào lúc đó, trưởng lão hiệp hội Huyền Môn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Đỗ Văn Khiết, ông ta đã không chút do dự vứt Đường Bảo lại, chạy về phía Đỗ Văn Khiết. Và không phải lần đầu tiên Đường Bảo bị người ta vứt bỏ rồi, cậu bé đã quen bị vứt bỏ, cho nên đã đuổi theo trưởng lão hiệp hội Huyền Môn trước. Cậu bé biết tuổi của đối phương trông lớn nhất, người khác cũng tôn trọng ông ta nhất, nếu có ông ta ở đây thì mình nhất định có thể sống sót. Thế nhưng Đường Bảo đã đoán sai sự tà ác của lòng người, cũng như đề cao đạo đức của những Huyền Thuật Sư kia.
Trưởng lão hiệp hội Huyền Môn cứu Đỗ Văn Khiết, nhưng tà ma phát cuồng sau khi lao ra đã bắt gặp Đường Bảo.
Nó không do dự giơ Đường Bảo lên, sau đó xé cậu bé thành mảnh nhỏ ngay trước mặt những Huyền Thuật Sư kia. Những Huyền Thuật Sư đó vốn dĩ có cơ hội cứu cậu bé, nhưng bọn họ đã không cứu, ngược lại vì trấn an Đỗ Văn Khiết, bọn họ dẫn cô ta rời đi trước tiên.
Đường Bảo oán hận những Huyền Thuật Sư kia, cậu bé chết không toàn thây, oán khí cũng nặng nhất, cho nên sau khi bị không gian quỷ quái kéo vào âm dương giới, cậu bé cũng là đứa bé đầu tiên nhìn thấu không gian quỷ quái này.
Không gian quỷ quái đang sống, hoặc là nói nó có ý thức của riêng mình, nó cũng muốn sống, vì đạt được mục đích này, nó có thể cắn nuốt tất cả linh hồn trong cơ thể mình.
Đường Bảo thấy những bạn học của mình, cậu bé muốn trước lúc mình hoàn toàn biến mất sẽ làm một chuyện có thể khiến người ta nhớ mãi. Cho nên sau khi phát hiện bí mật của không gian quỷ quái này, Đường Bảo cắn nuốt oán khí trên người các bạn học, sau đó lựa chọn dung hợp cùng không gian quỷ quái này. Cho nên ai cũng có thể rời đi không gian quỷ quái này, chỉ riêng cậu bé là không thể, sau khi cậu bé dung hợp với không gian quỷ quái đã trở thành một bộ phận của không gian quỷ quái.
Cậu bé dựa vào sức mạnh của không gian quỷ quái bảo vệ bạn học của mình, cho nên hiện tại cậu bé cũng phải trả cái giá tương ứng.
"Em không ra được."
Lúc nói đến chuyện này, thậm chí trên khuôn mặt đã vặn vẹo biến hình của Đường Bảo đã nở nụ cười.
Nụ cười của cậu bé rất sạch sẽ, mang theo ước mơ dành cho tương lai tươi đẹp.
"Em đã làm nhiều chuyện tốt như vậy, đã cứu nhiều bạn bè tới thế, nếu có kiếp sau, em nhất định có thể được đầu thai chỗ tốt, có được một gia đình hạnh phúc và mỹ mãn."