Đường Bảo thu nạp oán khí của tất cả đứa bé khác vào người mình, nếu không phải như thế, cậu bé sẽ không có khả năng bị không gian quỷ quái này nhìn trúng, và hòa làm một thể.
Thật ra khi dung hợp với không gian quỷ quái, Đường Bảo đã biết, mình sẽ không có khả năng rời khỏi nơi này rồi. Có điều cậu bé không thèm để ý, đời này của cậu bé quá ngắn ngủi, ngắn ngủi đến mức chưa từng được người khác ghi nhớ, có điều các bạn đều đối xử với cậu bé rất tốt.
Đường Bảo nhớ kỹ thiện ý mà những đứa bé kia đã cho cậu bé.
Rất nhiều học sinh tiểu học của thôn Đào Gia đều đến từ thôn phụ cận, bởi vì khoảng cách xa, vừa đi vừa về không tiện, rất nhiều đứa bé đều sẽ lựa chọn ăn cơm ở trường học. Người nhà của bọn họ sẽ chuẩn bị cho bọn họ đồ ăn ngon, trường học có nhà ăn, có thể giúp bọn họ hâm nóng lên. Thế nhưng không ai để ý Đường Bảo, đương nhiên cũng sẽ không có ai chuẩn bị thức ăn cho cậu bé, đứa bé lớn như cậu bé đang trong tuổi lớn, mỗi ngày cảm nhận cảm nhận được nhiều nhất chính là cảm thấy đói, không cần biết ăn nhiều hay ít, nhưng cứ cảm thấy trong dạ dày trống không. Song, cậu bé thích sĩ diện, cho nên mỗi lần đều sẽ mang theo hộp cơm trống đến trường học, lúc người khác ăn cơm cậu bé sẽ uống nước lạnh để nhét đầy bao tử, nhưng uống nước lạnh vẫn sẽ đói, Đường Bảo đói đến mức đi đào rau dại, dựa vào đám rau dại đó no bụng.
Nhưng có một lần khi đang ăn, các bạn phát hiện Đường Bảo đang ăn rau dại, sau đó các bạn đã biết tình cảnh của Đường Bảo, nhưng không ai ghét bỏ cậu bé, ngược lại chia đồ ăn mình mang theo cho cậu bé ăn. Chỉ cần đi học, bụng của cậu bé sẽ không đói, bọn họ còn lấy quần áo mình mặc không vừa cho cậu bé, tất cả quần áo của Đường Bảo đều là các bạn cho cậu bé.
Tất cả ấm áp cậu bé cảm nhận được trong một kiếp ngắn ngủi đều là đến từ bạn của cậu bé. Cậu bé đã sớm nghĩ kỹ, chờ đến khi cậu bé trưởng thành, nhất định sẽ báo đáp bọn họ. Thế nhưng tai họa tai bay vạ gió này đến, khiến bọn họ mãi mãi không thể trưởng thành, bọn họ bị nhốt trong không gian quỷ quái này, đã mất đi sinh mệnh, ngay cả linh hồn cũng sẽ héo mòn ở nơi này.
Đường Bảo không muốn nhìn thấy tình cảnh thế này xuất hiện, bạn của cậu bé tốt như vậy, cha mẹ của bọn họ còn đang chờ gặp bọn họ lần cuối, cậu bé muốn bảo vệ bọn họ.
Cũng may cuối cùng cậu bé đã báo đáp được bọn họ.
"Chị đi đi, em đã dung hợp với không gian quỷ quái này, không gian quỷ quái sụp đổ, em cũng không chạy thoát, em sẽ chết ở chỗ này."
Đường Bảo nhìn về phía Bạch Trân Trân, nở nụ cười: "Có phải em rất dũng cảm hay không? Em là một đứa bé rất tuyệt đúng không? Cha mẹ của em không quan tâm em, là bọn họ không đúng, đúng không?"
Sinh mệnh sắp đi đến đích cuối, nếu không gian quỷ quái biến mất, cậu bé sẽ ngay cả làm quỷ cũng không có cơ hội.
Dù là trước đó đã đặt quyết tâm muốn hi sinh vì bạn bè của mình, nhưng khi chuyện đến trước mắt, cậu bé vẫn sợ hãi và hoảng hốt.
Dù là đã đã mất đi hình người, biến thành quái vật, nhưng cậu bé vẫn giống như một đứa trẻ, hỏi vấn đề cậu bé để ý nhất.
Không phải cậu bé không tốt, không phải cậu bé không đáng được thích, cậu bé rất dũng cảm, cậu bé rất ưu tú, là những người đó không tốt, cậu bé không sai.
Đúng hay không?
Có lẽ là chịu cảm xúc Đường Bảo ảnh hưởng, vốn dĩ không gian quỷ quái đã lung lay sắp đổ bây giờ đã bắt đầu sụp đổ, bốn phía xuất hiện khe hở màu đen, không gian theo đó vặn vẹo biến hình, từng tia từng sợi oán khí màu đen tuôn ra mãnh liệt từ trong cái khe, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Đợi đến khi oán khí tràn ngập toàn bộ không gian, không gian quỷ quái này cũng sẽ theo đó vỡ vụn, Đường Bảo đã hòa làm một thể cùng không gian quỷ quái đương nhiên cũng sẽ biến mất.
Phát hiện mình sắp chết, Đường Bảo lại bình tĩnh bất ngờ, cậu bé ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân, cố gắng biến mình trở về dáng vẻ thuở ban đầu.
Mặc dù chỉ có gương mặt biến thành dáng vẻ ban đầu, nhưng cậu bé đã cố hết sức.
Đường Bảo nở một nụ cười cực kỳ tươi ói với Bạch Trân Trân: "Chị, cám ơn chị đã tới cứu bọn em..."
Cậu bé đã thử vô số lần, cậu bé muốn gọi người tới cứu bạn bè của mình, thế nhưng là những tin tức đó đều như đá chìm đáy biển, không có bất kỳ lời đáp lại nào, chỉ có Bạch Trân Trân tới.
Cô là người tốt, Đường Bảo biết, có cô ở đây, đám bạn của mình nhất định có thể chuyển thế đầu thai.
"Cám ơn chị, chị ơi."
Đường Bảo nói xong, mỉm cười nhắm mắt lại, nghênh đón cái chết thuộc về mình.
Có lẽ biến mất mới là kết cục cuối cùng của cậu bé, như thể người như cậu bé, biến mất mới là giải thoát nhỉ...