Đường Bảo có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể đang biến mất, sức mạnh của cậu bé đang mất dần sức sống, dường như linh hồn cũng bắt đầu tan rã.
Đường Bảo cảm nhận cái lạnh, cái lạnh ở khắp mọi nơi gần như đóng băng linh hồn của cậu bé, cậu bé có thể cảm nhận rõ rệt linh hồn của mình đang dần dần biến mất.
Một khi sợ hãi đã đến cực hạn, dường như đã không còn gì quá đáng sợ nữa, hoặc là bởi vì rét lạnh đã đóng băng tư duy, Đường Bảo không cảm nhận được sợ hãi.
Thế này thật ra rất tốt...
Ngay khi tất cả mọi thứ bắt đầu sụp đổ, Đường Bảo đột nhiên cảm thấy mình đã chìm vào trong một lồng ngực ấm áp.
Ấm áp liên tục truyền từ đối phương trên người tới cậu bé không ngừng, hòa tan lạnh lẽo trên người cậu bé, linh hồn xuất hiện vết rạn của cậu bé được người đó dùng một luồng sức mạnh ấm áp chậm rãi dán lại.
Đường Bảo chậm rãi mở mắt, sau đó lập tức nhìn thấy một người toàn thân lấp lánh ánh hào quang màu vàng xuất hiện ở trước mặt cậu bé.
Cậu bé sửng sốt giây lát, bất giác cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó phát hiện mình đã không còn là dáng vẻ của quái vật, mà là lại biến về hình người.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Cả người Đường Bảo đều choáng váng, ngơ ngác hỏi: "Đây là thế nào?"
Bạch Trân Trân cắn răng nghiến lợi quát: "Đừng để chị phân tâm! Ôm chặt chị, nếu không chúng ta đều chết ở chỗ này!"
Đường Bảo không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng vẫn làm theo lời Bạch Trân Trân là ôm chặt cô.
Mà lúc này Bạch Trân Trân vừa mắng bị khùng bị bệnh tâm thần các kiểu, vừa dốc hết toàn lực mở quỷ môn.
Cô cảm thấy mình đúng là điên rồi.
Đường Bảo tình nguyện biến mất cùng không gian quỷ quái này này mắc mớ gì đến cô? Tuổi thơ của cậu bé thê thảm, thì có dính líu gì đến cô?
Bạch Trân Trân đã cứu được sáu mươi mốt đứa bé, sau khi mang linh hồn bọn họ đi ra ngoài, triệt tiêu chấp niệm trên người là có thể đưa bọn họ vào địa phủ luân hồi. Thế nhưng là khi thấy Đường Bảo biến thành quái vật nhắm mắt lại, cam tâm tình nguyện nghênh đón cái chết, thân thể Bạch Trân Trân lại giống như là có ý thức của chính mình, không chịu khống chế mà lao đến.
Cô có công đức kim quang, cũng đồng nghĩa có hack, chính là kẻ được ông trời thiên vị, nhưng ông trời thiên vị cô thì đâu thể để cô chết như vậy đúng không?
Trước đó Đường Bảo vì bảo vệ những đứa bé kia, tự nguyện dung hợp cùng không gian quỷ quái, hiện tại không gian quỷ quái biến mất, đương nhiên Đường Bảo cũng sẽ biến mất theo.
Muốn cứu Đường Bảo, tất nhiên phải trả cái giá cực lớn.
Bạch Trân Trân không biết lúc ấy mình thế nào, rõ ràng nên quay đầu rời đi, đó mới phù hợp triết học cuộc đời của cô, dù sao bất cứ lúc nào không gian quỷ quái cũng sẽ sụp đổ, cô ở trong không gian quỷ quái này cũng có thể chết bất cứ lúc nào.
Thế nhưng là chỉ trong một cái chớp mắt, đầu óc cô như bị hâm, lao đến ôm Đường Bảo nhắm mắt chờ chết ở trong lòng.
Quyết định được đưa ra khi thiếu tỉnh táo, hiện tại xem như muốn hối hận cũng không kịp nữa, Bạch Trân Trân hết cách, chỉ có thể tiếp tục kiên trì.
"Ông trời phải phù hộ tôi, tôi là con gái ruột của ông, ông không phù hộ tôi, hôm nay tôi sẽ không phải chết ở chỗ này..."
Bạch Trân Trân nói, tập trung tinh thần, cố gắng mở ra quỷ môn.
Trước đó cô đã thử qua một lần, sau khi từng có kinh nghiệm thành công, hiện tại có thể nói là ngựa quen đường cũ.
Có lẽ là bởi vì đang bên trong âm dương giới, dễ dàng hơn lúc mở quỷ môn ở dương gian, dù là khi không gian quỷ quái sắp sụp đổ, trong nháy mắt quỷ môn mở ra, không gian quỷ quái vốn đang sụp đổ cũng đã vững chắc.
Âm thần quen thuộc đi ra từ trong quỷ môn, Bạch Trân Trân lấy lòng dâng cống phẩm đã chuẩn bị lên.
"Đại nhân, tiểu nhân không phải cố ý quấy rầy ngài, chỉ là tiểu nhân thật sự hết cách rồi, vẫn xin đại nhân cho chút thiện tâm, mau cứu tiểu nhân..."
Trước đó Bạch Trân Trân đã dự định mở quỷ môn, cho nên đã chuẩn bị viên đất từ trước, sau khi nuốt vào thì có thể giao lưu với âm thần.
Âm thần dùng ánh mắt nặng nề nhìn về phía Bạch Trân Trân, khi thấy công đức kim quang gần như có thể lóe mù mắt quỷ trên người cô, âm thần yên lặng dời dời ánh mắt đi một chút.
Âm thần rất rõ ràng thời đại mạt pháp hiện tại, thu hoạch công đức chi lực khó khăn thế nào, người bên ngoài nếu có công đức kim quang cỡ Bạch Trân Trân, thế thì tuyệt đối sẽ không nỡ dùng. Nếu dùng trên người mình cũng không sao, Bạch Trân Trân thế mà dùng công đức chi lực vào con tiểu quỷ trong ngực.
"Ngươi cũng đã biết, hồn phách của hắn thiếu thốn, muốn bù đắp, cái giá ngươi trả là không thể đo lường."
Đây là lần đầu âm thần nói chuyện với Bạch Trân Trân, mấy lần mở quỷ môn trước đó đều là Bạch Trân Trân nói, âm thần chưa hề mở miệng.
Lần này là có gì đặc thù sao? Đã khiến âm thần mở miệng nói chuyện với cô rồi?