Bạch Trân Trân có chút thụ sủng nhược kinh, nói: "Đại nhân, tôi biết mình đang làm gì."
Coi như ngay từ đầu là xúc động, nhưng cứu đã cứu rồi, cô còn có thể làm sao?
Cứu người có bao giờ không cần trả giá nhiều? Đã lựa chọn con đường này, đương nhiên Bạch Trân Trân có quỳ cũng phải lết tiếp.
"Đại nhân, tôi sẽ chết sao?"
Bạch Trân Trân cẩn thận từng li từng tí hỏi một câu.
Âm thần đáp: "Sẽ không, nhưng một thân công đức chi lực này của ngươi có lẽ sẽ biến mất."
Bạch Trân Trân nghe vậy, không khỏi thở dài một hơi, thần kinh căng cứng cũng được thả lỏng.
"Tôi còn tưởng rằng là cái gì, tôi không chết vì cậu bé là được rồi."
Sinh mệnh là vô giá, mặc dù Bạch Trân Trân có tâm địa thiện lương, nhưng cô cũng có tư tâm, cô sẽ không dùng tính mạng của mình đi đổi mạng của người khác. Chẳng qua nếu như chỉ đánh đổi một số thứ là có thể cứu người, cô sẽ bằng lòng.
"Công đức chi lực không có thì tu lại là được, trên thế giới có nhiều người không có công đức chi lực như vậy, chẳng phải mọi người vẫn sống như thường sao?"
Âm thần nhìn Bạch Trân Trân một cái thật sâu, tay áo dài được hất lên, âm thần đưa Bạch Trân Trân và Đường Bảo trong lòng cô ra ngoài.
Âm thần không biết đã sống bao lâu, người giống như là Bạch Trân Trân, hắn đã gặp rất nhiều. Song, số lượng những người này so sánh với số lượng con người khổng lồ đó là giọt nước trong biển cả, không đáng giá nhắc tới.
Chỉ là bất kể là lúc nào, nhìn thấy bọn họ kiên định, không lựa chọn thay đổi con đường mà bọn họ cho rằng đó là chính xác từ đầu đến cuối, dù là trả giá thê thảm đau đớn cũng không hối hận, trái tim đã không đập từ lâu của âm thần vẫn khó tránh khỏi có sự lay động.
Có lẽ chính là bởi vì có sự tồn tại của những người như bọn họ, mới khiến cho loài người trở nên không ghê tởm.
Âm thần thu cống phẩm Bạch Trân Trân cho hắn, thân thể ẩn vào trong quỷ môn.
Sương mù màu xám đen vọt từ bốn phương tám hướng tới đây, cùng một lúc tiến vào không gian quỷ quái sắp sụp đổ này.
Vốn dĩ không gian quỷ quái đang ở biên giới chuẩn bị sụp đổ, đã sắp không hấp thu được lực lượng khổng lồ này, trong nháy mắt đã bị chôn vùi, hóa thành năng lượng tan rã trong âm dương giới. Mà lúc này, Bạch Trân Trân đã ôm Đường Bảo về tiểu học trong hiện thực.
May mắn trời không có nắng, nếu không linh hồn của Đường Bảo ắt sẽ lại chịu tổn thương.
Bạch Trân Trân thở dài một hơi, nhanh chóng lấy người giấy, nhét linh hồn Đường Bảo vào.
Trước đó Bạch Trân Trân đã gần như thô bạo tách linh hồn của Đường Bảo và không gian quỷ quái, đa số sức mạnh của cậu bé đã lưu tại bên trong không gian quỷ quái, cái này đã dẫn đến hồn thể của Đường Bảo rất suy yếu, sau khi bỏ nó vào người giấy, Đường Bảo sẽ chìm vào hôn mê.
Bạch Trân Trân tìm ra một hộp nhỏ lớn chừng bàn tay cái, trịnh trọng đặt người giấy nhỏ vào, chuẩn bị trở về sẽ bồi dưỡng linh hồn của cậu bé tử tế.
Sau khi hoàn thành mọi bước, Bạch Trân Trân thở dài một hơi, tiếp đó sức lực trên người giống như bị rút cạn kiệt, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
May mắn vào thời khắc sống còn hack của cô đã phát huy tác dụng, bằng không chưa nói tới cứu Đường Bảo, ngay cả cô cũng sẽ biến mất theo không gian quỷ quái.
Bạch Trân Trân hồi tưởng lại bản thân khi đó muốn cứu Đường Bảo giống như mê muội, nhỏ giọng thầm thì vài câu, chửi mình quả thật ngu xuẩn cùng cực.
"Không có bản lĩnh cứ ra vẻ thánh mẫu cái gì? Cái này rõ là cứ thích đâm đầu lia lịa vào con đường chết, may mạng lớn, nếu không cái mạng này của tôi cũng không đủ tôi giày xéo..."
Sau khi nhỏ giọng thầm thì vài câu, Bạch Trân Trân cảm thấy tiếp tục chửi mình thì hình như có hơi ngu, cô dứt khoát không tiếp tục chửi nữa, mà là ngồi dưới đất nhắm mắt dưỡng thần.
Xem như cô đi đường tắt đi ra khỏi âm dương giới, có âm thần hỗ trợ, Bạch Trân Trân không cần đi qua con đường âm dương lộ nguy hiểm là có thể đi ra.
Có điều hiển nhiên Kỳ Lỗi không có may mắn như cô, vẫn phải ngoan ngoãn bước đi trên con đường âm dương lộ.
Lúc bước ra âm dương lộ là không thể quay đầu, bởi vì tà ma của không gian quỷ quái có thể sẽ ngụy trang thành dáng vẻ con người tiếp cận, một khi quay đầu, chạm phải cấm kỵ thì sẽ bị bọn chúng kéo về âm dương giới.
Kỳ Lỗi đã không phải là lần đầu tiên đến âm dương giới, bởi vậy vô cùng hiểu rõ quỷ củ này, cho nên dù là rất lo lắng cho Bạch Trân Trân, anh ta vẫn cưỡng ép mình không quay đầu lại.
"Cô Bạch không sao, cô ấy tài ba thế mà, cô ấy chắc chắn sẽ không sao hết."
"Cô Bạch nhất định có cách bảo mệnh, nếu không sao cô ấy dám to gan thế chứ?"
"Rõ ràng đã cứu được nhiều quỷ hồn như vậy, tại sao phải trở về cứu một cái hồn đó?"
"Sao cô ấy ngu thế..."
Kỳ Lỗi ôm hộp chứa người giấy chạy như bay trên con đường âm dương lộ, anh ta không dám dừng lại, sợ mình dừng lại sẽ xúc động quay đầu tìm Bạch Trân Trân.