Hơn nữa Huyền Thuật Sư bảo vệ thương sinh, không phải là đơn phương trả giá, bọn họ bảo vệ thương sinh thì có thể thu hoạch được công đức chi lực, và thu được công đức chi lực sẽ có ích với việc tu hành của bọn họ, có thể kéo dài tuổi thọ, lúc chuyển thế đầu thai dựa vào công đức chi lực cũng có thể đầu thai vào nhà tốt. Cho nên cũng không tồn tại cái gì mà đơn phương trả giá, bọn họ trả giá luôn luôn có thể có được hồi báo.
Rốt cuộc là đã biến chất từ lúc nào? Rốt cuộc là từ lúc nào Huyền Thuật Sư biến thành những kẻ chỉ biết nhận chứ không biết cho đi?
Kỳ Lỗi rối như tơ vò, anh ta không biết Bạch Trân Trân có thể bình an ra khỏi không gian quỷ quái hay không, dù anh ta tự an ủi mình nói Bạch Trân Trân nhất định có cách bảo mệnh, anh ta cũng không thể tỉnh táo lại.
Chẳng may cô không có thì sao?
Ngộ nhỡ cô cần người khác trợ giúp thì sao?
Nếu anh ta không quay về, một mình Bạch Trân Trân bị nhốt trong không gian quỷ quái, nếu cô ra không được...
Thế nhưng Kỳ Lỗi không dám bước chậm bước chân, nếu chỉ có một mình anh ta, lúc này có lẽ anh ta đã quay đầu về không gian quỷ quái tìm Bạch Trân Trân. Nhưng trong ngực anh ta còn có linh hồn của sáu mươi mốt đứa bé, Bạch Trân Trân giao những đứa bé này cho anh ta chính là tin tưởng anh ta có thể dẫn bọn họ ra ngoài.
Anh ta đã bỏ lỡ một lần rồi, đó là chưa hoàn thành lời hứa của mình, anh ta không thể sai lần thứ hai, khiến bọn nhỏ đánh mất khả năng đầu thai triệt để. Đợi đến khi anh ta đưa những đứa bé này ra ngoài, anh ta sẽ trở về tìm Bạch Trân Trân, mặc kệ Bạch Trân Trân phải đối mặt cái gì, anh ta sẽ đối mặt cùng cô là được.
Cảm xúc lo lắng của Kỳ Lỗi phút chốc đã an ổn, anh ta thở hắt ra một hơi, tăng tốc chạy nhanh hơn.
Âm dương lộ rất dài, nhưng cũng rất ngắn, Kỳ Lỗi không mất bao lâu đã ôm hộp chạy ra khỏi âm dương lộ.
Trong nháy mắt bước vào dương gian đó, hai chân Kỳ Lỗi mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất, nhưng lúc này anh ta không màng được gì khác, sau khi đặt chiếc hộp trong tay xuống, lập tức chuẩn bị quay người mở âm dương lộ. Lúc này anh ta đã đánh mất một phần lý trí, bởi vậy cũng không nhìn thấy Bạch Trân Trân đang ở cách đó không xa, ngược lại là khi Bạch Trân Trân nhìn thấy dáng vẻ của anh ta, thấy anh ta chuẩn bị mở âm dương lộ và đi vào, cô không nhịn được mà nói.
"Anh Kỳ, chẳng lẽ anh đã làm rớt cái gì trong âm dương giới sao?"
Nếu không tại sao lúc này mới vừa ra lại chuẩn bị vào lại?
Kỳ Lỗi đang chuẩn bị mở ra âm dương giới chợt cứng đờ người, anh ta vô thức quay đầu nhìn sang, lập tức phát hiện Bạch Trân Trân đang ngồi khoanh chân ở cách đó không xa.
Lúc này mặc dù Bạch Trân Trân trông có mấy phần chật vật, nhưng trạng thái tinh thần thì tốt hơn anh ta nhiều, cô tỏ vẻ rất tò mò nhìn Kỳ Lỗi, giống như là không rõ tại sao anh ta muốn xông vào âm dương lộ.
Nhìn thấy Bạch Trân Trân thế này, Kỳ Lỗi lập tức sững sờ tại chỗ, ánh mắt của anh ta dần dần mở to, không thể tin nhìn Bạch Trân Trân, giọng nói cao hơn trước đó mấy âm độ.
"Tại sao cô ở chỗ này?"
Đáng lẽ không phải là thế này, dựa theo thời gian để phỏng tính, coi như Bạch Trân Trân chạy ra ngoài từ trong không gian quỷ quái thì đáng lẽ cô vẫn đang bước trên âm dương lộ chưa đi ra, sao nhìn cô giống như đã ra còn lâu hơn nữa thế?
Kỳ Lỗi có một bụng nghi vấn muốn hỏi, nhưng nhìn mặt của Bạch Trân Trân, những vấn đề vốn muốn hỏi anh ta đều không hỏi ra miệng được.
Anh ta cười khổ một tiếng, lầm bầm nói: "Là tôi nghĩ nhiều rồi."
Nói xong câu đó, Kỳ Lỗi tựa như bị rút cạn sức lực, hai chân khuỵu xuống, ngã ngồi dưới đất.
Không biết anh ta đã nghĩ tới điều gì, vẻ mặt hốt hoảng, tinh thần đã trở nên thay đổi, từ trên xuống dưới tỏa ra hơi thở sa sút.
Bạch Trân Trân không biết rốt cuộc Kỳ Lỗi đã trải nghiệm quá trình chuyển biến tư tưởng như thế nào, bây giờ cô không có thời gian làm một người chị cả tri tâm khuyên Kỳ Lỗi.
Những thôn dân kia một lòng canh giữ ở bên ngoài, kẻ nháy mắt người không quan sát Bạch Trân Trân và Kỳ Lỗi trong sân tập.
Bạch Trân Trân khom lưng xuống, ôm hộp gỗ nhỏ chứa linh hồn của bọn nhỏ lên.
"Kính thưa bà con cô bác, may mắn không làm nhục sứ mệnh, tôi đã mang linh hồn của những đứa bé về, tối hôm nay tôi sẽ đưa bọn họ đi luân hồi chuyển kiếp, nếu như các bà con cô bác muốn gặp mặt với bọn nhỏ một lần, có thể đến chỗ của tôi."
Ban đầu khi Bạch Trân Trân nói, những thôn dân kia không có phản ứng gì, mãi cho đến khi Bạch Trân Trân lặp lại nhiều lần, bấy giờ các thôn dân giống như con rối người mới lại có sức sống.
Ánh mắt của bọn họ lại có ánh sáng, khi nhìn về phía Bạch Trân Trân, trong mắt tỏ rõ vẻ khát vọng.
Linh hồn của con cái bọn họ đã trở về rồi?