Trong khoảng thời gian này, các thôn dân mất đi con mình mỗi lúc trời tối đều sẽ mơ thấy ác mộng, trong mơ chỉ có tiếng khóc của bọn nhỏ, bọn họ nói linh hồn mình đã rơi vào một nơi đáng sợ, nếu như không mau đi cứu bọn họ, chẳng mấy chốc nữa bọn họ sẽ biến mất.
"Biến mất chính là hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh."
"Cha mẹ, cứu bọn con với..."
"Cha mẹ, mang con về nhà có được hay không? Con không muốn làm cô hồn dã quỷ..."
Hàng đêm bọn nhỏ cứ thút thít trong mơ của cha mẹ mình, khẩn cầu bọn họ mau cứu mình, vì bọn nhỏ, các thôn dân đã nghĩ hết mọi biện pháp, họ mời hết bà mo này đến thầy cúng khác của đảo Ly và Hương Giang đến.
Bởi vì không còn tin tưởng Huyền Thuật Sư, cho nên bọn họ không có thông qua hiệp hội Huyền Môn tìm Huyền Thuật Sư hỗ trợ, mà là tự mình đi tìm những bà mo thầy cúng tiếng tăm lừng lẫy tới hỗ trợ. Thế nhưng bất kể là ai tới, đều nói bọn họ không cứu được những đứa bé kia.
"Bây giờ bọn họ đang ở trong âm dương giới, trừ phi có Huyền Thuật Sư năng lực mạnh mẽ đến âm dương giới mang bọn họ về, thế này mới có khả năng chuyển thế đầu thai."
"Chúng tôi làm chút chuyện nhỏ hỏi gạo bói toán vẫn được, đại sự thế này chúng tôi làm không được."
Bọn họ không còn cách nào, vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể đi tìm người của hiệp hội Huyền Môn nhờ hỗ trợ. Thế nhưng người hiệp hội Huyền Môn lại trực tiếp buông lời rằng nói sẽ không giúp những kẻ vô ơn như bọn họ nữa.
"Trước đó chúng tôi có lòng tốt giúp mấy người cứu người, mấy người không biết ơn cũng không sao, lại còn mưu toan tổn thương chúng tôi, đã như vậy, vì sao chúng tôi phải giúp mấy người?"
"Mấy người nhớ cho kỹ, những đứa bé kia có kết cục như bây giờ đều là do mấy người ngu muội vô tri hại bọn họ, không có bất kỳ liên quan gì với chúng tôi, chúng tôi sẽ không giúp mấy người."
Đại sư phổ thông được mời tới vô dụng, Huyền Thuật Sư hiệp hội Huyền Môn cũng không chịu đến, những thôn dân mất con này đã lâm vào tuyệt cảnh. Bọn họ đờ đẫn, nhìn thấy con mình trong mơ ngày ngày tiều tụy, biết bọn nhỏ sắp hồn phi phách tán, cha mẹ của những đứa bé này đã lâm vào tuyệt vọng.
Là bọn họ không có bản lãnh, ngay cả con mình cũng không cứu được, nếu đứa bé thật sự hồn phi phách tán, bọn họ sẽ không sống tiếp nữa.
Những gia trưởng này đã chuẩn bị tâm lý cho kết quả xấu nhất, nhưng có làm sao bọn họ cũng không ngờ được sự việc vậy mà đã có chuyển biến.
Có hai người thoạt nhìn như là Huyền Thuật Sư đã đi tới trường tiểu học của thôn Đào Gia, dường như bọn họ thật sự là muốn cứu những đứa bé kia. Các thôn dân không dám ôm hi vọng, ngoại trừ vây quanh ở phía ngoài trường học quan sát thì bọn họ không còn làm được chuyện gì khác.
Nhưng bây giờ Bạch Trân Trân đã nói, cô đã mang linh hồn của con mình ra ngoài...
Con của bọn họ được cứu rồi sao?
Những thôn dân mất đi con cái lao nhanh về phía trường học như lũ lụt cuốn tới, bọn họ bao quanh Bạch Trân Trân, hỏi cô có phải thật sự là vậy không.
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu: "Là thật, có điều bây giờ sắc trời còn sớm, bọn nhỏ đã biến thành linh hồn, hồn thể rất suy yếu, không thể gặp mọi người được. Chờ đến khi trời tối, tôi có thể để mọi người gặp mặt với bọn nhỏ."
Bạch Trân Trân không có giấu diếm những thôn dân này, cô nói cho bọn họ biết hiện tại linh hồn của những đứa bé này rất yếu đuối, cho nên không thể nán lại ở nhân gian quá lâu, mười hai giờ buổi tối hôm nay cô sẽ đưa bọn nhỏ vào địa phủ chờ đợi luân hồi chuyển kiếp.
"Bảy giờ rưỡi trời sẽ tối, mười hai giờ tôi sẽ đưa tiễn những đứa bé này đi, mọi người có hơn bốn tiếng ở chung với bọn nhỏ."
Mặc dù bây giờ không thể để cho những gia trưởng này nhìn thấy hồn con cái mình, có điều Bạch Trân Trân có thể để bọn họ nghe thấy giọng nói của mấy đứa trẻ.
Cô để bọn nhỏ chào hỏi với cha mẹ mình, cuối cùng bọn họ đã tin lời Bạch Trân Trân nói.
Con của bọn họ cuối cùng đã được cứu về rồi.
Bạch Trân Trân bảo các thôn dân gọi tất cả gia trưởng đã mất con đến, ban đêm cô sẽ hành pháp, để tất cả mọi người nhìn thấy con mình.
Đương nhiên, các thôn dân cảm thấy đây có lẽ là kế hoãn binh của Bạch Trân Trân, chờ đến khi bọn họ đi gọi người đến, Bạch Trân Trân và Kỳ Lỗi sẽ lén chạy mất.
Bạch Trân Trân lắc đầu, cực kì nghiêm túc nói: "Con người của tôi, hoặc là không làm, hoặc là nếu đã hứa với mọi người thì chắc chắn sẽ không rời đi."
Cô tỏ vẻ mình sẽ ở sân tập chờ đợi, các thôn dân khác có thể ở đây xem chừng mình, cô sẽ không rời đi.
Nhưng các thôn dân không có bởi vì sự chân thành của Bạch Trân Trân mà tin tưởng cô, để lại số đông người ở đây trông coi Bạch Trân Trân và Kỳ Lỗi, một phần người còn lại sẽ đi thông báo cho gia trưởng đã mất con khác. Những thôn dân kia vẫn giống như trước kia đứng bên ngoài bức tường nhìn bọn họ, song, Bạch Trân Trân không có cảm giác gì với hành động này, cô còn tìm thôn dân mượn ghế, thoải mái ngồi dưới bóng râm mát.