Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 1119 - Chương 1119:

 Chương 1119: Chương 1119: Chương 1119:

Đối với lời Kỳ Lỗi nói Bạch Trân Trân từ chối cho ý kiến, trên thực tế không cần anh ta nhắc nhở, Bạch Trân Trân đã biết hắc ám của Huyền Môn hiện tại.

Huyền Thuật Sư cô có thể tiếp xúc đến phần lớn là vọng tộc hiển quý, con cái phú hào, người bình thường rất khó đụng phải Huyền Thuật Sư lợi hại, người bọn họ có thể tìm cũng chỉ có một vài bà mo, thầy cúng vừa mới nhập môn.

Huyền Môn của thế giới này đã như nhà dột từ nóc, nếu như vẫn giống như quá khứ, không nói những chuyện khác, chuyện ở xưởng đóng giày nhà họ Vương đã không có khả năng tồn tại lâu vậy, người hầu của nhà họ Kim là Tần Chính Du cũng sẽ không hại được nhiều người nhập cư trái phép như vậy.

Huyền Thuật Sư vốn nên đặt chủ đạo là giúp đỡ chính nghĩa, trừng phạt yêu trừ tà làm nhiệm vụ của mình, nhưng bây giờ bọn họ đã lập quan hệ với tiền tài.

Bạch Trân Trân nghĩ đến những điều hiểu biết liên quan tới thế gia Huyền Môn trước đó, khóe miệng nở một nụ cười tràn ngập chế nhạo.

Người tiếp xúc với quỷ hồn thời gian dài sẽ không có lợi cho người. Trước đó Bạch Trân Trân đã nhắc nhở những thôn dân này rồi, nhưng bọn họ cảm thấy không quan trọng. Người sợ quỷ hồn, thế nhưng nếu như quỷ hồn là người thân của mình, tất cả sợ hãi và hoảng hốt sẽ biến mất toàn bộ, chỉ còn sự đau lòng không thể phai và lưu luyến.

Thời gian hơn bốn tiếng nghe thì thấy dài miên man, nhưng đối với những người làm cha mẹ đã mất con thì vẫn quá ngắn, đã sắp đến mười hai giờ đêm, Bạch Trân Trân lại gom quỷ hồn của những đứa bé đó nhập vào trong người giấy.

"Người quỷ khác đường, sau khi gặp nhau lần cuối, bọn trẻ phải vào địa phủ đầu thai, các vị phụ huynh, xin các vị hãy rời khỏi nơi này. Lúc quỷ môn mở, người sống phải né đi, nếu các vị ở chỗ này, bọn nhỏ sẽ không thể đầu thai."

Tình yêu bậc cha mẹ dành cho con cái đã khắc vào trong xương tủy, những bậc phụ huynh này lưu luyến con của mình, nhưng càng không nỡ để con mình mất đi cơ hội chuyển thế đầu thai, cho nên dù là lưu luyến biết bao, bọn họ vẫn lui đi.

Đứa bé còn nhỏ tuổi đã chết yểu đã rất thảm rồi, bọn họ không gánh vác nổi hậu quả đứa bé không được đầu thai, dù là chỉ có tí ti khả năng thì bọn họ cũng không muốn thử.

Sau khi tất cả thôn dân đều rời đi, Bạch Trân Trân chuyển mắt nhìn sang Kỳ Lỗi đang đứng một bên.

Kỳ Lỗi hơi sững sờ, vô thức nói: "Cô Bạch, cô có ý gì?"

Các thôn dân đều rời đi rồi, không phải mình nên ở lại giúp Bạch Trân Trân sao? Hay là cô không yên tâm để mình ở lại?

Rất nhanh Bạch Trân Trân đã cho Kỳ Lỗi đáp án.

"Anh Kỳ, làm phiền anh cũng rời đi, tôi muốn mở quỷ môn đưa những đứa bé này vào địa phủ."

Kỳ Lỗi nói: "Tôi là Huyền Thuật Sư, tôi có thể giúp một tay..."

Không chờ anh ta nói xong, Bạch Trân Trân đã ngắt lời anh ta: "Anh Kỳ, tôi không muốn nói rõ ràng như vậy, nhưng hiện tại tôi không thể không nói, tôi không tín nhiệm anh."

Chuyện mở quỷ môn đưa những đứa bé này luân hồi nghe thì đơn giản, nhưng ai cũng không biết trong quá trình đó sẽ xảy ra bước ngoặt thế nào.

Bạch Trân Trân đã bị những Huyền Thuật Sư trong giới Huyền Môn này khiến cho sắp sinh bệnh dị ứng rồi, chuyện khác thì còn dễ nói, nhưng lần này là đưa những đứa bé này luân hồi, Bạch Trân Trân không mong sẽ xảy ra bước ngoặt nào. Dù sao mấy đứa trẻ đã đủ đáng thương rồi, Bạch Trân Trân không muốn khiến cho cuộc đời vốn đã thê thảm của bọn trẻ lại thêm một chút khó khăn trắc trở.

Biểu cảm của Kỳ Lỗi trở nên ảm đạm, anh ta cười khổ một tiếng, nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ không làm gì, cô Bạch, tôi không có xấu vậy..."

Bạch Trân Trân nhìn anh ta, bất vi sở động.

Xấu hay không không phải dựa vào miệng nói, ai biết anh ta sẽ làm chuyện gì?

Bạch Trân Trân không muốn cược tương lai của bọn nhỏ, cô không gánh vác nổi trách nhiệm này.

Cuối cùng Kỳ Lỗi vẫn không ở lại, chờ sau khi anh ta đã lui ra ngoài, thậm chí Bạch Trân Trân đã cất giọng hô một tiếng, để những thôn dân kia coi chừng Kỳ Lỗi.

Các thôn dân nghe vậy, lập tức bao vây xung quanh Kỳ Lỗi, mặc dù bọn họ không nói gì, nhưng nhìn nét mặt của bọn họ đã có thể đoán được bọn họ đang suy nghĩ cái gì.

Những phụ huynh mất con này hiển nhiên nhớ Kỳ Lỗi là ai, hai mắt bọn họ đỏ ngầu, trong ánh mắt nhìn Kỳ Lỗi lộ vẻ căm hận không chút che giấu nào.

Trong ánh nhìn chăm chú của những người này, Kỳ Lỗi có chút thảm bại tránh khỏi ánh mắt của bọn họ.

Anh ta có thể cảm nhận rõ ràng thống khổ và tuyệt vọng của những người này, dù là những đứa bé kia không phải chết trong tay anh ta, thế nhưng là giờ này phút này, Kỳ Lỗi lại cảm thấy áy náy vô cùng vô tận.

Bình Luận (0)
Comment