Trước đây anh ta chưa hề ý thức được sức nặng của sinh mệnh, thậm chí chưa từng xem sinh mệnh người bình thường ra gì, đối với anh ta, sinh mệnh của người bình thường chỉ là một số lượng thôi, cho dù chết, anh ta cũng sẽ không cảm thấy gì. Thế nhưng lúc này anh ta đã ý thức được vô cùng rõ ràng, một cái mạng không phải một con số bình thường, không phải viết lên giấy mấy chữ nhẹ nhàng mà thôi, sinh mệnh những người bình thường kia và anh ta không có bất kỳ điều gì khác biệt.
Một sinh mệnh tan biến không phải kết thúc, thống khổ cùng tuyệt vọng của người nhà người đó sẽ kéo dài nhiều năm, và những áp lực này, là điều mà những Huyền Thuật Sư có thiên phú tuyệt hảo, nhưng cái gì cũng không muốn làm như bọn họ nên gánh vác.
Trong nháy mắt này, Kỳ Lỗi đã ý thức được sự ý nghĩa tồn tại của Huyền Thuật Sư là cái gì.
Bọn họ tu tập thuật pháp không phải là vì vơ vét của cải, không phải là vì để mình áp đảo trên người bình thường, không phải là vì để cho mình trở thành người thượng đẳng cao cao tại thượng.
Bọn họ tu tập Huyền Thuật là vì cứu người.
Bắt quỷ trừ tà là vì cứu người, tiêu trừ tà ma là vì cứu người.
Nếu không vì cứu vớt những người bình thường không có lực lượng bảo vệ mình, Huyền Thuật mà những Huyền Thuật Sư bọn họ tu tập cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Sau khi ý thức được điểm này, Kỳ Lỗi cảm thấy trong thân thể vang lên một tiếng bể giòn vang, giống như là có thứ gì đó đã vỡ nát.
Một vật vô hình chèn ép anh ta khiến anh ta không thở nổi dường như đã biến mất chỉ trong nháy mắt này.
Quan niệm đã được thay đổi, lại nhìn những người bình thường mà trước đây anh ta chưa từng xem ra gì, Kỳ Lỗi đã thấy được những điều anh ta chưa từng nhìn thấy.
"Thật lòng xin lỗi, đều là lỗi của chúng tôi, nếu lúc trước chúng ta tận tâm hơn một chút, những đứa bé kia sẽ không chết..."
Kỳ Lỗi quỳ gối trước mặt những thôn dân đã mất con đang trông coi mình, anh ta cúi cái đầu cao quý của anh ta xuống thật sâu.
Giờ này phút này Kỳ Lỗi xin lỗi, một lời xin lỗi xuất phát từ tận đáy lòng với những quyến thuộc của người bị hại, biểu đạt sai lầm của mình.
Hại người chính là tà ma, không sai, nhưng bọn họ không làm gì cũng là nguyên nhân chính hại chết những đứa bé kia, anh ta không thể chối bỏ trách nhiệm, cũng như không thể mặt dày mày dạn nói những lời như chuyện này không liên quan gì đến anh ta.
Các thôn dân mất con đồng loạt cúi đầu, nhìn về phía Kỳ Lỗi đang quỳ ở đó, sau đó chậm rãi vây quanh anh ta.
****
Trong vòng một ngày mở quỷ môn hai lần, dù là có hack như Bạch Trân Trân cũng có hơi không chống đỡ nổi.
Sau khi đưa tiễn linh hồn những đứa bé kia, nhìn âm thần đóng quỷ môn, mọ thứ trước mắt lại trở về bình thường, hai chân Bạch Trân Trân khuỵu xuống, ngã ngồi trên mặt đất.
Cô mệt mỏi thở liên tục, nhưng bây giờ chưa thể nghỉ ngơi, bèn ráng đứng dậy, dùng bút chu sa bắt đầu viết chữ ở trên thân của những người giấy nhỏ.
Thân thể của những đứa bé kia bị không gian quỷ quái cắn nuốt, theo sự sụp đổ của không gian quỷ quái, tất nhiên hài cốt của bọn nhỏ đã không tìm về được. Có điều người sau khi chết cũng phải nhập thổ vi an, đây là tập tục lưu truyền xuống từ xưa, bọn nhỏ chết quá thảm rồi, không thể để bọn họ ngay cả phần mộ cũng không có, về sau người nhà muốn ký thác niềm thương nhớ cũng không có chỗ để ký thác được.
Bạch Trân Trân biết tìm hài cốt của bọn nhỏ là không thực tế, cũng may cô không phải người để tâm vào chuyện vụn vặt, rất nhanh đã nghĩ ra biện pháp thay thế.
Những người giấy nhỏ này đã từng gánh vác linh hồn của những đứa bé kia, trên người bọn chúng vẫn đang lưu giữ hơi thở của những đứa bé kia, Bạch Trân Trân dùng bút chu sa viết tên của những đứa bé kia, những người giấy nhỏ này đã có thể được xem là làm vật dẫn của bọn họ.
Thi thể thì không tìm về được, nhưng những người giấy nhỏ lây dính hơi thở của linh hồn các đứa bé thì có thể để phụ huynh của những đứa bé lập mộ, chôn quần áo chung.
Rất nhanh Bạch Trân Trân đã viết xong tên của những đứa bé đó, sau đó cô gọi phụ huynh của những đứa bé đó vào, giao lần lượt người giấy nhỏ viết tên của những đứa bé vào trong tay bọn họ.
"Những người giấy nhỏ này đã từng gánh vác linh hồn của mấy đứa trẻ, có tác dụng như hài cốt của mấy đứa trẻ, các vị có thể chôn chung người giấy nhỏ với quần áo, mộ, sau này đốt vàng mã trước mộ phần, mấy đứa trẻ trong địa phủ cũng có thể nhận được sự tưởng niệm của các vị."
Bạch Trân Trân cẩn thận dặn dò một phen, những gia trưởng đó đều cẩn thận từng li từng tí cất người giấy nhỏ, thái độ bọn họ đối xử với người giấy nhỏ tựa như là đối xử với con của mình.