Đợi đến khi tất cả người giấy đều được trao tận tay phụ huynh của mấy đứa trẻ, một người đàn ông có vẻ ngoài trung thực xuất hiện ở trước mặt Bạch Trân Trân.
"Đại sư, người giấy của bé nhà chúng tôi đâu?"
Bạch Trân Trân nghe vậy, nhìn về phía đối phương.
"Bé nhà chú là ai?"
Người tới đây ngoại trừ người đàn ông trung thực đó ra, còn có một người phụ nữ có dáng dấp tương đối tháo vát, sau khi nghe thấy lời Bạch Trân Trân nói, người phụ nữ kia không chút khách khí nói: "Tôi là mẹ của Đường Bảo, anh ta là cha của Đường Bảo. Tôi hỏi cô, những người khác đã nhận được người giấy rồi, Đường Bảo nhà chúng tôi thì sao?"
Bọn họ là cha mẹ của Đường Bảo.
Ánh mắt Bạch Trân Trân đặt vào mặt của hai người, tìm được một vài điểm giống Đường Bảo, có lẽ bọn họ cũng không có nói dối.
Có điều trước đó trong bốn tiếng những đứa trẻ hội ngộ cùng cha mẹ, bọn họ chưa từng xuất hiện, bây giờ lại tìm đến Bạch Trân Trân đòi người giấy của Đường Bảo, Bạch Trân Trân chỉ cảm thấy rất trào phúng.
Cô ngơ ngác nhìn đối phương, thản nhiên nói: "Đường Bảo là ai? Tôi không biết."
Cha mẹ Đường Bảo nghe vậy, không khỏi ngây ngẩn cả người: "Cô không biết Đường Bảo?"
Nói xong, hai người cũng bắt đầu hoài nghi nhân sinh, bọn họ liếc nhau một cái, sau đó bắt đầu hỏi đối phương.
"Không phải chứ, Đường Đại Quân, hồi trước không phải anh nói trường học có ma quỷ lộng hành, Đường Bảo chết rồi sao? Chẳng lẽ nào anh đang lừa gạt tôi hay sao?"
"Được rồi, tôi biết Đường Đại Quân anh không phải thứ tốt lành gì, vì gặp tôi một lần mà ngay cả kiểu nói láo này cũng dùng, Đường Bảo đâu? Anh giấu người ở đâu rồi? Có phải anh gạt tôi hay không?"
Mẹ của Đường Bảo là người có tính tình nóng nảy, cô ta nghe Bạch Trân Trân nói không biết Đường Bảo, đồng thời không có người giấy của Đường Bảo, trước hết đã tự làm chủ cho rằng là Đường Đại Quân lừa gạt cô ta, lúc này đã vả cho Đường Đại Quân mấy cái.
Đường Đại Quân đã bị đánh ngu người, lúc phát hiện những thôn dân khác nhìn qua, Đường Đại Quân sốt ruột đến độ mặt đỏ lên, lắp bắp nói: "Cô... Cô bị làm sao đấy? Tôi không có nói láo gạt người, Đường Bảo thật sự đã chết rồi, là những người khác nói với tôi, Đường Bảo chết rồi..."
"Hách Hương Liên, cô làm mẹ người ta kiểu gì thế? Con mình xảy ra chuyện cô cũng không biết, cô còn tới tìm tôi gây phiền phức!"
Đường Đại Quân chất phác thì chất phác, thế nhưng bị vợ trước bạt tai ngay trước nhiều người thế này, anh ta cũng không thể chịu thiệt, anh ta tức giận đến dựng râu, chửi ầm lên với đối phương, cùng nhau bốc phốt khuyết điểm của đối phương.
Chưa tới một lát, hai người đã đánh nhau loạn cào cào, không ai Đường Bảo sống hay chết nữa.
Bạch Trân Trân lui về sau hai bước, lặng lẽ nhìn hai người đang đánh lẫn nhau, không có ý định nói cho bọn họ chân tướng.
Bọn họ hoàn toàn không để tâm Đường Bảo, đó là con của bọn họ, thế nhưng đối với bọn họ, Đường Bảo chỉ là một món đồ vật, một thứ có cũng được mà không có cũng không sao, dù là Đường Bảo chết rồi, cũng không thể thu hút sự chú ý của bọn họ.
So sánh với những phụ huynh thương yêu con mình, thái độ của hai người quá châm chọc, bọn họ đối với những đứa con khác của hai người có lẽ được xem như cha mẹ mẫu mực, nhưng đối với Đường Bảo thì bọn họ không phải.
Cho nên dù là hiện tại bọn họ đã đến đây, Bạch Trân Trân vẫn không có ý định giao Đường Bảo cho bọn họ, càng không định gửi người giấy đang chứa Đường Bảo cho bọn họ.
Với tính tình thối nát của hai người này, Bạch Trân Trân dám cam đoan, nếu như cô đưa người giấy chứa Đường Bảo cho bọn họ, có lẽ hai người này sẽ vì cái gọi là công bằng mà xé người giấy thành hai nửa không chút do dự. Nếu có chút xíu sự để tâm nào dành cho đứa bé này thì bọn họ cũng sẽ không tới lúc này tới, đưa người giấy cho bọn họ, hai người này sẽ không thờ cúng Đường Bảo.
Cuối cùng vẫn là thôn dân khác chướng mắt, tách hai người ra, có điều bọn họ đã đánh đỏ mắt rồi, xem như bị tách ra thì vẫn chửi té tát đối phương.
Hai người đã mấy lần nhắc đến Đường Bảo, nhưng trong lời nói đều là sự ghét bỏ và chán ghét với cậu bé.
Hách Hương Liên chỉ trích Đường Đại Quân không chịu trách nhiệm, Đường Đại Quân chỉ trích Hách Hương Liên không xứng là mẹ, lúc trước cô ta bỏ Đường Bảo, hiện tại còn làm người tốt cái gì?
"Đó là con trai anh, đáng lẽ anh nên chăm sóc nó tử tế, anh không chăm sóc nó tử tế, hiện tại còn tới trách tôi, thế này là lý gì?"
"Bớt đi, nếu cô thật sự quan tâm nó, thì đã làm gì từ lâu rồi? Ít nhất tôi còn cho nó một miếng ăn, cô thì sao? Sau khi chúng ta ly hôn, cô có từng mua cho nó một mét vải may, cho nó ăn một miếng cơm của cô chưa?"
Hai người vạch khuyết điểm lẫn nhau, nói một hồi đã bắt đầu dùng từ ngữ ác độc cay nghiệt nhất để công kích đối phương, từ ngữ nhục mạ lẫn nhau khi được thốt lên giống như dùng gạch ống phang mạnh vào nhau.