Đường Bảo sẽ không giết chết cha mẹ của mình, nhưng là anh cũng không nguyện ý bọn họ trôi qua quá dễ chịu, cho nên anh liền dùng mình tại quỷ quái bên trong học được phương pháp, mê ánh mắt của bọn họ.
Cậu bé khiến đôi vợ chồng đó tự tay đốt đi tiền dùng mạng của cậu bé đổi, sau đó chuyền rất nhiều âm khí vào trong thân thể của bọn họ. Những âm khí này sẽ luôn luôn tồn tại trong thân thể của bọn họ, bọn họ không có trừng phạt nghiêm trọng cỡ nào, chỉ là không cần biết ăn bao nhiêu thứ, bọn họ vẫn ăn không đủ no, vẫn cảm thấy đói khát thôi. Cậu bé cảm thấy trừng phạt thế này rất nhẹ, chỉ là trải nghiệm của cả một đời xuyên suốt ngắn ngủi của cậu bé mà thôi, cậu bé không tham lam, chỉ là cậu bé trải nghiệm đói khát bao lâu sẽ để bọn họ trải nghiệm bấy lâu thôi.
Sau khi làm xong tất cả, Đường Bảo chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm, cậu bé lại lần nữa bay trở về bên người Bạch Trân Trân, khi về đã thấy đối phương đã tỉnh lại, phát hiện cậu bé đang tiến vào từ bên ngoài.
Đường Bảo những tưởng Bạch Trân Trân sẽ chỉ trích cậu bé, sẽ hối hận vì đã cứu cậu bé, thế nhưng đối phương không có hỏi cái gì, chỉ vỗ vỗ chiếc túi gấm, bảo cậu bé mau lại đây.
"Nơi này không an toàn, em đừng đi lung tung. Nếu lại chạy đi, chị sẽ không có khả năng cứu em nữa đâu."
Rõ ràng chỉ là một câu nói rất phổ thông, nhưng không biết vì sao, Đường Bảo lại cảm thấy ấm áp trong lòng.
Chị Bạch thông minh như vậy, khẳng định biết cậu bé đi làm cái gì, nhưng cô cũng không nói gì, chỉ nói cho cậu bé biết không nên chạy lung tung, nếu không sẽ gặp phải nguy hiểm.
Đường Bảo từ lúc có ký ức đến nay, từ trước đến nay đều chưa từng được người khác để tâm vậy, cậu bé cảm thấy ấm áp trong lòng. Chị Bạch nói sau khi trở về phải cung phụng cậu bé, còn muốn chữa trị linh hồn của cậu bé, cậu bé nghe nói nuôi tiểu quỷ trong nhà có thể giúp chủ nhân làm rất nhiều chuyện...
Đường Bảo cọ cọ trên ngón tay của Bạch Trân Trân, lại chui vào trong chiếc túi gấm nho nhỏ.
****
"Tôi cảm thấy chúng ta cần phải đi mời cô Bạch đến, chuyện này chúng ta không giải quyết được."
Bên trong sở cảnh sát, mặt Từ Phong đen thui, chuẩn bị gọi điện thoại cho Bạch Trân Trân, nhưng Ông Tấn Hoa lại vươn tay đè xuống tay Từ Phong.
Từ Phong ngẩng đầu nhìn về phía Ông Tấn Hoa, ngữ khí cũng theo đó thay đổi.
"Tấn Hoa, tôi biết cậu quan tâm cô Bạch, nhưng hiện tại sự việc không bình thường, chúng ta không thể giải quyết, chỉ có thể mời cô Bạch hỗ trợ."
Hôm nay bọn họ nhận được điện thoại báo cảnh sát của một quán hát karaoke, nói bên trong đã xảy ra án mạng, sau khi bọn họ đi qua, đã dẫn thi thể và người chứng kiến về sở cảnh sát.
Những người chứng kiến này đều có hiềm nghi gây án, dựa theo pháp luật Hương Giang, cảnh sát có thể giam giữ bọn họ bốn mươi tám giờ, nhưng sau bốn mươi tám giờ, nếu như không có đầy đủ chứng cứ chứng minh bọn họ là hung thủ, cảnh sát nhất định phải thả người.
Người bị bắt đều là người đẹp hầu rượu, cầm đầu là một người phụ nữ trung niên tên là chị Hồng. *
*Từ chương này mình sẽ đổi ngôi ba chị Hồng là bà ta nhé, do ban đầu thấy người đẹp gọi chị cứ nghĩ còn trẻ.
Những người này sau khi bị bắt trở về đã luôn luôn bị nhốt trong phòng giam giữ phía sau, nhưng cũng không lâu lắm, trạng thái của những người đẹp hầu rượu này đã trở nên không đúng lắm.
Bọn họ không có làm ra chuyện đả thương người các kiểu, nhưng ngôn hành cử chỉ lại trở nên cực kì lỗ mãng, chỉ cần có cảnh sát qua đó, mặc kệ là nam hay nữ, người đẹp hầu rượu sẽ làm một vài động tác khó coi với bọn họ.
Ngay từ đầu bọn họ phái nam cảnh sát đến xem xét và thẩm vấn, nhưng những người đẹp hầu rượu này luôn có đủ loại biện pháp trêu chọc nam cảnh sát thẩm vấn, trêu chọc từng nam cảnh sát thẩm vấn đến mặt đỏ tới mang tai, việc tra hỏi có làm sao cũng không tiến hành được. Rơi vào đường cùng, cảnh sát chỉ có thể phái nữ cảnh sát qua tra hỏi, dù sao xem như những người đẹp hầu rượu này có như thế nào cũng không thể làm những chuyện khó coi với nữ cảnh sát đúng không?"
Nhưng mà sự thật chứng minh, là bọn họ quá ngây thơ, sau khi nữ cảnh sát đi qua, ngay từ đầu quá trình thẩm vấn vẫn bình thường, nhưng là càng về sau lại bắt đầu mất khống chế. Nữ cảnh sát tiếp xúc với những người đẹp hầu rượu chưa bao lâu, cả đám đã bắt đầu chơi trò hóa trang và làm tình, dáng vẻ phóng đãng không bị trói buộc đó hoàn toàn không giống như là cảnh sát Hương Giang đã được nhận giáo dục chính quy.
Những chuyện này quá quỷ dị, rơi vào đường cùng, bọn họ chỉ có thể giam những người đẹp hầu rượu lại, thẩm vấn kết thúc, và những nữ cảnh sát chịu ảnh hưởng cũng bị nhốt riêng, phòng ngừa các cô làm chuyện gì quá đáng. Nhưng trạng thái những nữ cảnh sát không tốt lắm, coi như đã tách khỏi người đẹp hầu rượu, các cô vẫn không khôi phục bình thường, ngược lại là theo thời gian trôi qua hành vi mỗi một người trở nên càng thêm phóng túng.