May mà Từ Phong có dự kiến trước, sau khi nhận ra đã nhốt những nữ cảnh sát đó ở trong phòng họp, phòng ngừa những người khác tiếp xúc với các cô, nếu không, những một đời anh danh của những nữ cảnh sát đó sợ là sẽ bị phá hủy toàn bộ. Dù là như thế, cũng chỉ là khiến sự việc tiếp tục chuyển biến xấu thôi, tình huống không được làm dịu chút nào. Thời gian một đêm trôi qua, mặc kệ là nữ cảnh sát hay là người đẹp hầu rượu, tình hình của các cô đã càng ngày càng nghiêm trọng, Từ Phong sợ nếu tiếp tục tiếp diễn thì những người này sẽ không quay về được, cho nên muốn liên hệ Bạch Trân Trân, để cô tới xem thử rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Ông Tấn Hoa lại ngăn cản Từ Phong, không cho phép anh ấy liên hệ với Bạch Trân Trân.
Nhìn gương mặt kia của Ông Tấn Hoa, sắc mặt của Từ Phong càng thêm khó coi, anh ấy vuốt mặt một cái, dùng giọng điệu nặng nề nói: "Tấn Hoa, chuyện quá khẩn cấp, mọi thứ phải lấy đại cục làm trọng, thanh danh những nữ cảnh sát đó cũng rất trọng yếu, nếu không giải quyết được vấn đề, bọn họ sẽ mãi thế này, cậu có nghĩ tới hậu quả hay không?"
Tình huống của những nữ cảnh sát chịu ảnh hưởng không được tốt cho lắm, mặc dù bọn họ không có đi vào xem xét tình huống, nhưng cách một cánh cửa vẫn có thể nghe rõ động tĩnh bên trong. Nếu mặc cho tình thế tiếp tục phát triển tiếp, ai cũng không biết cuối cùng sẽ diễn biến thế nào.
"Tôi biết hiện tại Trân Trân cũng đối mặt với một ít phiền toái, nhưng Trân Trân cũng từng nói với chúng ta, nếu như gặp phải vấn đề gì không giải quyết được, có thể đi tìm cô ấy."
"Hơn nữa, chuyện lần này, chưa chắc là nhằm vào sở cảnh sát, có lẽ là bởi vì do Trân Trân, nếu như cô ấy biết chân tướng..."
Mặc dù ngoài miệng Bạch Trân Trân chỉ toàn lợi ích, sau đó mỗi lần hỗ trợ xong sẽ tính tiền rõ ràng, thoạt nhìn là người rất coi trọng tiền. Thế nhưng Từ Phong cũng rất rõ ràng, cô là một người thiện lương và nhiệt tình, khỏi phải nói bất thường ở sở cảnh sát có khả năng có liên quan đến cô, xem như không liên quan, Bạch Trân Trân cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
"Tấn Hoa, quan tâm quá sẽ bị rối loạn, chuyện này nhất định phải gọi Trân Trân đến, cậu..."
Có điều Ông Tấn Hoa không chờ Từ Phong nói xong, đã ngắt lời anh ấy.
"Không thể để cho Trân Trân đến, cô ấy thật sự có chuyện phải làm, không thể phân thân tới giúp chúng ta, hơn nữa, trước khi chúng ta không gặp được Trân Trân cũng đã từng giải quyết những vấn đề này, chúng ta có thể tìm Huyền Thuật Sư khác đến giúp đỡ."
Sau khi tái tạo lại thế giới quan, quan niệm hiện tại của Từ Phong đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất, nhưng hình như anh ấy đã đi vào một con đường nhầm lẫn khác, luôn cảm thấy gặp chuyện thì nên đi tìm Bạch Trân Trân, giống như chỉ có Bạch Trân Trân mới có thể giải quyết những không sự kiện bình thường này. Nhưng thật ra những chuyện này không phải chỉ có thể tìm Bạch Trân Trân tới hỗ trợ, trên thực tế hồi đó, cố vấn đặc biệt sở cảnh sát mời tới chưa hề cố định, thường xuyên sẽ thay người. Cho nên chuyện này không cần nhất quyết phải là Bạch Trân Trân tới hỗ trợ, cô đã đủ bận rộn, chuyện bọn họ có thể giải quyết, cần gì phải mời Bạch Trân Trân đến chứ?
Tay nắm điện thoại của Từ Phong hơi cuộn lại, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh mảnh nhỏ, anh ấy cứ như vậy nhìn thẳng vào Ông Tấn Hoa, ánh mắt ảo não kỳ lạ.
Ông Tấn Hoa rất thẳng thắn nhìn lại Từ Phong, qua hồi lâu sau, Từ Phong mới mở miệng, giọng nói khàn khàn hơn trước đó rất nhiều.
"Cho nên, cậu muốn mời người khác không phải là xuất từ tư tâm?"
Ông Tấn Hoa lắc đầu: "Không phải."
Tay cầm điện thoại của Từ Phong cuối cùng đã thả lỏng ra, anh ấy thở hắt ra một hơi, xua tay với Ông Tấn Hoa: "Nếu cậu đã nói như vậy, vậy tôi lựa chọn tin tưởng cậu, tôi không nói với Trân Trân chuyện này, cậu đi tìm sở trưởng báo cáo tình huống đi."
Ông Tấn Hoa nhìn Từ Phong một cái thật sâu: "Cậu không đi với tôi à?"
Từ Phong lắc đầu, quơ quơ tư liệu thật dày trong tay: "Tôi không thể đi chung với cậu, tôi còn có chuyện phải bận rộn."
Ông Tấn Hoa thấy thế, không tiếp tục miễn cưỡng, chỉ nhẹ gật đầu với Từ Phong, sau đó rời khỏi văn phòng của anh ấy.
Nhưng mà đợi đến khi Ông Tấn Hoa rời đi, sắc mặt Từ Phong âm u xuống trong nháy mắt, đầu ngón tay của anh ấy nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, áp chế cảm xúc bực bội trong lòng mình.