Tình trạng của Ông Tấn Hoa có chút không đúng lắm.
Mặc dù trông anh của hiện tại và quá khứ dường như không khác nhau bao nhiêu, nhưng Từ Phong đã quen biết Ông Tấn Hoa từ nhỏ, đương nhiên vô cùng hiểu anh. Ông Tấn Hoa là người rất có nguyên tắc, anh có sự kiên trì của mình, người thế này vào một vài thời điểm sẽ có hơi cứng nhắc.
Chẳng hạn như lúc anh mới quen Bạch Trân Trân, dù là Từ Phong đã nói Bạch Trân Trân không thể nào là hung thủ giết người, Ông Tấn Hoa vẫn không bãi bỏ hoài nghi của anh.
Điều tra phá án một bản án đối với Ông Tấn Hoa là việc đặt trước tình cảm trước mặt, hai người đã quen biết lâu như vậy, nguyên tắc của Ông Tấn Hoa chưa từng thay đổi. Nhưng lần này, Ông Tấn Hoa lại trở nên có chút khan khác.
Những nữ cảnh sát đó đều là đồng nghiệp của Ông Tấn Hoa, Ông Tấn Hoa vô cùng rõ ràng những đồng nghiệp đó đã gặp phải chuyện gì. Nếu như là anh của quá khứ, chắc chắn sẽ không từ chối đề nghị mời Bạch Trân Trân tới của Từ Phong. Dù sao Bạch Trân Trân là bọn họ quen thuộc nhất, năng lực của cô bọn họ cũng rõ ràng, hơn nữa Bạch Trân Trân rất đáng tin cậy, chỉ cần cô đang rỗi rảnh, chỉ một cú điện thoại là có thể gọi người đến. Nếu như mời đại sư khác tới, thì phải thông qua một quy trình, trước tiên là báo cáo, sau đó là liên hệ đại sư, lằng ngoằng một phen, chí ít cần hao phí mấy giờ. Căn cứ lời Ông Tấn Hoa nói, năng lực đại sư được mời đến là vàng thau lẫn lộn, vào một số thời khắc một đại sư còn không giải quyết được vấn đề, có lẽ bọn họ còn cần tìm đại sư thứ hai, đại sư thứ ba... Nếu như không phải bởi vì tình huống khẩn cấp thì hao phí thời gian cũng không phải không được, nhưng sự thay đổi của những nữ cảnh sát này Ông Tấn Hoa đã chứng kiến rõ ràng, nhưng anh vẫn muốn lãng phí thời gian đi tìm đại sư khác tới.
Đây không phải chuyện Ông Tấn Hoa có thể làm ra. Chí ít không phải chuyện mà Ông Tấn Hoa bình thường có thể làm ra.
Từ Phong luôn cảm thấy ở trong đó có điểm nào không hợp lý, nhưng tạm thời anh ấy vẫn không phân biệt được điểm không hợp lý là điểm nào, nhưng chuyện liên hệ Bạch Trân Trân nhất định phải tăng tốc tiến hành. Những nữ cảnh sát đó đã không cố gắng thêm được bao lâu, nhất định phải mau chóng giải quyết chuyện này mới được, nếu không, cứ mặc cho tình thế phát triển tiếp thì nhất định sẽ diễn biến thành kết quả Từ Phong không muốn nhìn thấy.
***
Tàu thuỷ ngừng lại tại bến cảng, Bạch Trân Trân cũng đúng lúc tỉnh lại, cô hoạt động cơ thể cứng ngắc, đứng dậy từ trên ghế.
Kỳ Lỗi ở một bên vẫn là dáng vẻ sưng mặt sưng mũi, tình huống nhìn rất tệ, Bạch Trân Trân thấy anh ta chưa có dấu hiệu tỉnh lại, bèn vươn tay vỗ vỗ cánh tay của Kỳ Lỗi.
"Anh Kỳ, anh Kỳ? Thuyền đã cập bến, nên xuống rồi."
Bạch Trân Trân hô liên tiếp mấy tiếng, cuối cùng Kỳ Lỗi đã mở mắt, anh ta có chút ngơ ngác nhìn Bạch Trân Trân, đôi mắt không có tiêu cự nhìn ngờ nghệch giống như là linh hồn đã thoát khỏi thân xác.
Bạch Trân Trân quơ tay ở trước mặt đối phương, Kỳ Lỗi chớp chớp mắt, cuối cùng đã tỉnh lại từ trong trạng thái đờ đẫn.
Anh ta có chút ngạc nhiên nhìn Bạch Trân Trân, thấp giọng nói: "Cô Bạch, xin lỗi, tôi..."
Kỳ Lỗi giống như là muốn nói cái gì, nhưng Bạch Trân Trân không có kiên nhẫn nghe tiếp, nói: "Anh có thể nhường đường hay không? Anh cản đường tôi, tôi ra không được."
Kỳ Lỗi sửng sốt giây lát, ngoan ngoãn đứng dậy nhường đường cho Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân đeo ba lô của mình, sau khi nói một tiếng "tạm biệt" với Kỳ Lỗi đã tiêu sái quay người bước nhanh rời đi.
Nhìn bóng lưng nhanh chân rời đi của Bạch Trân Trân, Kỳ Lỗi cười khổ một tiếng, thu dọn đồ đạc của mình cũng đi theo.
Đợi đến khi anh ta xuống thuyền, vừa hay nhìn thấy Bạch Trân Trân lên chiếc xe taxi đang đỗ ở phía trước cách đây không xa. Xe taxi đó rất nhanh đã được lái đi, chưa tới một lát đã hòa mình vào trong dòng xe cộ, cuối cùng đã không nhìn thấy tung tích.
Kỳ Lỗi cúi đầu, không biết nghĩ tới điều gì, anh ta có chút buồn cười lắc đầu, sau đó quay người gọi một chiếc taxi khác.
"Đến bệnh viện Thánh Mã Lệ."
Sau khi Kỳ Lỗi nói xong câu đó đã nhắm mắt lại, mặc cho mình chìm vào trong giấc mơ.
Và bên Bạch Trân Trân, cô mới bước xuống từ trên taxi đã nhận được điện thoại của Từ Phong.
Đối phương cứ như ăn trộm, giọng nói cực kỳ nhỏ.
"Trân Trân, tôi biết tôi không nên làm phiền cô, nhưng sự việc lần này kỳ lạ lắm, tôi không còn cách nào, cho nên chỉ có thể..."
Bạch Trân Trân vuốt vuốt mi tâm, biết Từ Phong thế này là nhất định là có chuyện gì muốn tìm tới mình.
Mình quả nhiên là người có số lao lực, bận rộn ba lần bảy lượt, giống như là mãi mãi cũng không có dấu hiệu ngừng lại.