Mặc dù Bạch Trân Trân không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô có thể cảm nhận được, có một đôi bàn tay ma quái vô hình đang chậm rãi khuấy động mọi thứ.
Từ Phong tự sát trước mặt Bạch Trân Trân, Bạch Trân Trân bởi vì có hiềm nghi, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị bắt vào trong sở cảnh sát. Và nếu như Từ Phong được Bạch Trân Trân cứu, anh ấy nói tình huống nội bộ của sở cảnh sát, căn cứ tính cách trước đó của Bạch Trân Trân, cô nhất định sẽ đi qua xem xét tình huống. Dù sao Từ Phong còn cố ý nhắc tới Ông Tấn Hoa, tỏ ý đối phương nhất định đã trúng chiêu. Nhưng lúc nói lời này Từ Phong đã trong tình trạng trúng chiêu, những lời anh ấy nói có thể tin được sao? Còn có tình huống những nữ cảnh sát mà anh ấy đó, rốt cuộc là thật sự nghiêm trọng như vậy hay là anh ấy nói điêu? Chỉ vì để Bạch Trân Trân đến sở cảnh sát một chuyến?
Phần lớn thời điểm, Bạch Trân Trân chỉ lười động não mà thôi, không có nghĩa là cô không có đầu óc, thứ ở bên trong, Bạch Trân Trân cẩn thận ngẫm nghĩ chốc lát đã thông suốt.
Cô không có giấu diếm Từ Phong, cô đã nói lại toàn bộ suy nghĩ của mình cho đối phương biết, bao gồm những phân tích đó của cô và nguyên nhân mình không muốn đi qua.
Nhưng mà sau khi Từ Phong nghe Bạch Trân Trân nói xong đã trầm ngâm một hồi lâu, rồi mới lên tiếng.
"Thế nhưng tôi thật sự cảm thấy những thứ tôi nhìn thấy đều là thật, nếu như cô không đi qua, những nữ cảnh sát đó phải làm sao bây giờ? Bọn họ thật sự không chịu đựng nổi nữa..."
Từ Phong cảm thấy ký ức của mình sẽ không lừa gạt mình, coi như anh ấy đã bị khống chế, nhưng sau khi bị khống chế, những thứ anh ấy nhìn thấy đều là thật, Từ Phong nói không nên lời mình đang có cảm giác gì, chỉ cảm thấy Bạch Trân Trân nên tự mình xem xét mới tốt.
"Được rồi, anh không cần khuyên tôi. Chờ một chút, tôi gọi điện thoại."
Nói xong, Bạch Trân Trân rút dây sạc điện thoại ra.
Nhìn Bạch Trân Trân lấy điện thoại ra, vẻ mặt Từ Phong có hơi ngờ nghệch: "Trân Trân, cô cầm cái này ra ngoài làm gì?"
Bạch Trân Trân dùng ánh mắt giống như là nhìn đồ đần để nhìn về phía Từ Phong, động tác quay số điện thoại trên tay cũng không dừng lại.
"Khoa học kỹ thuật của nhân loại đang tiến bộ, thế giới nhân loại đang phát triển, bây giờ không phải là hồi đó, truyền tin phải dựa vào dùng bồ câu đưa tin, tôi gọi điện thoại qua hỏi thử chẳng phải là được rồi sao?"
Từ Phong: "..."
Lời Bạch Trân Trân nói rất có lý, Từ Phong vậy mà không biết nên nói cái gì mới tốt, miệng của anh ấy hé ra lại đóng lại, giống như là muốn nói cái gì, nhưng đã lời đến khóe môi lại không biết nên nói thế nào.
Cuối cùng Từ Phong ngậm miệng lại, trầm ngâm nhìn về phía Bạch Trân Trân.
Số điện thoại cô gọi là của Ông Tấn Hoa, một lần không kết nối cô sẽ gọi hai lần, hai lần vẫn chưa kết nối cô sẽ gọi ba lần.
Phát hiện điện thoại của Ông Tấn Hoa từ đầu đến cuối vẫn không liên kết, Bạch Trân Trân trầm ngâm một lát, quay đầu nhìn về phía Từ Phong: "Cho nên số văn phòng sở cảnh sát các anh là bao nhiêu?"
Từ Phong: "..."
Anh ấy đọc một dãy số, Bạch Trân Trân gọi tới, lần này điện thoại không bị đường dây bận, rất nhanh đã được kết nối rồi.
"Alo, xin chào, đây là sở cảnh sát Cửu Long..."
Bạch Trân Trân nhờ đối phương hỗ trợ chuyển điện thoại, rất nhanh cô đã nghe thấy giọng nói quen thuộc xuất hiện ở trong điện thoại.
"Alo, tôi là Ông Tấn Hoa, xin hỏi là ai..."
Bạch Trân Trân nói: "Anh Hoa, tôi là Trân Trân."
Sau khi nghe thấy giọng Bạch Trân Trân, sắc mặt Ông Tấn Hoa thay đổi trong nháy mắt, anh đã nhận ra điều kỳ lạ, lập tức hỏi: "Trân Trân, cô đang ở đâu? Sao cô đột nhiên gọi điện thoại cho tôi? Những điều này đều không quan trọng, cô nghe tôi nói, bây giờ cô tuyệt đối đừng tới sở cảnh sát, tôi hoài nghi có người muốn gây bất lợi cho cô ở chỗ này..."
Ông Tấn Hoa nói một tràng, chờ đến sau khi anh nói xong, Bạch Trân Trân mới lên tiếng.
"Bây giờ tôi đang ở quán cà phê ngay khúc cua cách sở cảnh sát không xa, là Từ Phong tìm tôi, anh ấy hẹn tôi gặp nhau ở quán cà phê."
Ông Tấn Hoa nghe vậy, không khỏi sửng sốt chốc lát, vô thức nói: "Không phải tôi đã nói với ấy là đừng tìm cô sao? Sao cậu ấy lại thế..."
Bạch Trân Trân đáp: "Bởi vì anh ấy nói anh trúng chiêu, nữ cảnh sát của sở cảnh sát các anh gặp vấn đề rất nghiêm trọng, nói người như anh sẽ không không thèm để ý những nữ cảnh sát đó..."
Nghe Bạch Trân Trân nói, Ông Tấn Hoa chậm rãi ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc: "Trân Trân, cô nghe tôi nói, đây chính là một cái bẫy nhằm vào cô, tôi đã liên hệ mấy vị đại sư quen, chẳng mấy chốc bọn họ nữa sẽ đến đây."