Sự thật chứng minh, suy đoán trước đó của Bạch Trân Trân không sai, Từ Phong quả thật đã làm quá vấn đề, những nữ cảnh sát đó mặc dù chịu ảnh hưởng, nhưng tình hình còn lâu mới nghiêm trọng như Từ Phong nói.
Ông Tấn Hoa nhớ những lời trước đó Bạch Trân Trân đã nói với anh, cho nên không định mời cô đến. Dù sao đại sư mà anh biết không chỉ một mình Bạch Trân Trân. Trước khi chưa biết Bạch Trân Trân, sở cảnh sát gặp phải sự kiện linh dị thì không phải mặc cho nó phát triển, luôn luôn có thể tìm được người đến giải quyết. Cho nên sau khi xảy ra chuyện, anh hoàn toàn không nghĩ đến tìm Bạch Trân Trân, nhưng Từ Phong cứ làm ầm ĩ muốn tìm Bạch Trân Trân hỗ trợ, nhưng lại bị Ông Tấn Hoa ngăn lại. Chỉ là Ông Tấn Hoa không ngờ rằng chung quy mình vẫn không ngăn cản được Từ Phong, anh ấy vẫn lén lút đi tìm Bạch Trân Trân, đồng thời suýt nữa đã kéo cô vào trong nguy hiểm.
"Trân Trân, trước khi cưa biết cô, cuộc sống của chúng tôi vẫn có thể sống như thường, chúng tôi không phải là không tìm đến cô là không được, cô phải tin tưởng năng lực cảnh sát Hương Giang."
Mặc dù trong khoảng thời gian gần đây, Bạch Trân Trân đã hỗ trợ phá án rất nhiều bản án, cái này có lẽ đã cho người ta một ảo giác, giống như chuyện này thì phải cần Bạch Trân Trân đến giúp đỡ. Nhưng thật ra không phải là như thế, nếu quả thật gặp phải sự kiện trọng đại, bọn họ còn có thể báo cáo với bên trên, còn có thể tìm kiếm trợ giúp của đội đặc chiến, còn có thể dựa vào lực lượng của chính phủ Hương Giang tìm tới Huyền Thuật Sư càng mạnh mẽ hơn đến giúp đỡ. Mặc kệ trong tối những người trong giới Huyền Môn này phát triển như thế nào, nhưng dưới sự không chế của chính phủ Hương Giang, từ đầu đến cuối bọn họ không có chiếm được vị trí cao, điểm này thông qua việc mọi người gặp phải chuyện điều đầu tiên nghĩ đến chính là tìm cảnh sát, chứ không phải tìm đại sư là có thể nhìn ra được.
"Trân Trân, cô không nên đổ hết mọi chuyện lên người mình, cũng không cần cảm thấy nguyên nhân là bởi vì cô mới ảnh hưởng đến chúng ta, trên thực tế mặc kệ có cô hay không, chúng tôi đều có thể gặp phải những sự kiện linh dị này."
Chất giọng ấm áp của Ông Tấn Hoa từ bên kia điện thoại truyền tới, anh hàn huyên vài câu với Bạch Trân Trân, bộc bạch ý nghĩ của mình, sau đó bảo cô đưa điện thoại cho Từ Phong.
Có điều Từ Phong nhìn điện thoại trong tay Bạch Trân Trân tựa như là đang nhìn thấy hùng beo thú dữ, khuôn mặt anh ấy đau khổ, yếu ớt nói.
"Chi bằng tôi không nhận..."
Bạch Trân Trân chỉ đưa điện thoại tới, không có mở miệng, giao hoàn toàn quyền lựa chọn cho Từ Phong.
Cuối cùng Từ Phong vẫn không chịu được, nhận điện thoại.
"Tấn Hoa, tôi là Từ Phong, cậu..."
Anh ấy muốn giải thích thứ gì, nhưng tất cả lời giải thích vào thời khắc này đã có vẻ thiếu tự tin và không đủ thuyết phục, Từ Phong vẫn chưa nói hết lời, Ông Tấn Hoa đã ngắt lời anh ấy.
"Đừng làm phiền Trân Trân nữa, trở về, đây là chuyện của chính chúng ta, không thể tất cả đều trông cậy vào Trân Trân giải quyết được."
Nếu Bạch Trân Trân rảnh rỗi, với sự tín nhiệm dành cho cô và sự khẳng định năng lực của cô, tìm Bạch Trân Trân đến giúp đỡ không phải không thể. Nhưng mấu chốt của vấn đề ở chỗ, hiện tại Bạch Trân Trân cũng đang bận sứt đầu mẻ trán, chính cô có rất nhiều chuyện cần bận bịu, hai người bọn họ giúp không được gì còn chưa tính, sao có thể kéo chân sau cô ngay lúc này?
"Trở về, đừng để tôi nói lại lần thứ hai."
Sau khi nói xong câu đó, Ông Tấn Hoa đã dập điện thoại.
Từ Phong vuốt mặt một cái, cảm thấy mình giống như là vớt ra từ trong nước, anh ấy do dự giây lát, nhìn về phía Bạch Trân Trân.
"Trân Trân, sao cô không nói chuyện tôi phải dùng tự sát để hãm hại cô với Tấn Hoa?"
Vừa rồi Bạch Trân Trân nói chỉ là Từ Phong giống như trúng chiêu, không có nói rõ rốt cuộc cô làm cái gì, Từ Phong không biết vì sao Bạch Trân Trân lại như thế.
Cô...
Bạch Trân Trân nhìn Từ Phong một cái, đáp: "Không cần phải nói, anh muốn giết bản thân anh, không phải muốn giết tôi, sao phải nói những chuyện này chứ?"
Sau khi nói xong lời này, Bạch Trân Trân vươn tay vỗ vỗ bả vai của Từ Phong, thấm thía nói: "Trong khoảng thời gian gần đây đừng liên hệ tôi nữa, hiện tại tôi cũng là "bồ tát bùn qua sông, bản thân khó đảm bảo", các anh tiếp xúc với tôi không có lợi ích gì.
Mặc dù Bạch Trân Trân sẽ không quy tất cả mọi chuyện đều là tội của mình, nhưng cô đã nhận thức rõ ràng sự tồn tại của mình đã gây ảnh hưởng cho Từ Phong và Ông Tấn Hoa.
Trước lúc bàn tay ma quái phía sau màn chưa được giải quyết triệt để, Bạch Trân Trân không có ý định lại lui tới với bọn họ quá nhiều.
"Trân Trân, thế nhưng tôi..."
Từ Phong còn muốn nói thêm cái gì, có điều Bạch Trân Trân đã không cho anh ấy cơ hội đó, cô quay người rời đi, không cho anh ấy cơ hội nói chuyện.