Theo cửa phòng đóng lại, Từ Phong thở dài một hơi, biểu cảm đã hơi thay đổi rất nhẹ.
Bạch Trân Trân từ sở cảnh sát trở về, trước tiên là lấy Đường Bảo từ trong chiếc túi gấm ra ngoài.
Cô đánh giá Đường Bảo tỉ mỉ một phen, sau khi xác nhận cậu bé không có gì trở ngại, lúc này Bạch Trân Trân mới thở dài một hơi, cả người cũng theo đó thả lỏng.
Cô duỗi đầu ngón tay ra chọc chọc cái trán của Đường Bảo, tức giận nói: "Ban nãy em thật sự dọa chết chị rồi, lá gan của em sao lại lớn như vậy? Lỡ đâu đám sương mù màu đen đó em không tiêu hóa được, đến lúc đó chị cứu em không thì làm sao bây giờ?"
Cho tới bây giờ Bạch Trân Trân vẫn không biết đám sương mù màu đen kia là cái gì, nhưng sau khi Đường Bảo nuốt vào thì dường như cũng không có ảnh hưởng gì với hồn thể cậu bé, hơn nữa không biết có phải là ảo giác của Bạch Trân Trân hay không, cô luôn cảm thấy dường như hồn thể của Đường Bảo đã chân thật hơn trước đó một chút.
Hẳn là ảo giác của cô nhỉ?
Có lẽ là bởi vì Bạch Trân Trân nhìn chằm chằm cậu bé quá lâu, Đường Bảo có chút xấu hổ, cậu bé dùng hai cánh tay ngắn cũn che mặt, ngượng ngùng nói: "Chị, em phải bảo vệ chị."
Khi đám sương mù màu đen kia xuất hiện, Đường Bảo đã phát hiện tình hình không hợp lý, cậu bé không dám đánh cược đám sương mù màu đen kia liệu có mang đến tổn thương cho Bạch Trân Trân hay không, cho nên lập tức nhào tới, nuốt đám sương màu đen đó.
"Em không phải ra tay mù quáng, bởi vì em cảm thấy đám khí đen đó không sinh ra uy hiếp gì với em... Chị, chị đừng giận em có được hay không? Lần sau em không dám nữa."
Ngũ quan trên mặt người giấy nhỏ là dùng bút vẽ qua loa, bởi vì là nét mặt cố định nên không thể sinh ra thay đổi gì.
Có điều Bạch Trân Trân đã từ một gương mặt không có thay đổi gì nhìn ra cảm xúc Đường Bảo, đứa nhỏ này đang nũng nịu với cô à?
Vốn dĩ Bạch Trân Trân cũng không phải tức giận thật, cô chỉ là đang lo lắng Đường Bảo mà thôi, thấy cậu bé đúng là không sao, vẫn đang nhảy nhót tưng bừng, lúc này Bạch Trân Trân mới thở dài một hơi.
Có điều mặc dù Bạch Trân Trân sẽ không trừng phạt Đường Bảo, nhưng lời nên nói vẫn phải nói.
Bạch Trân Trân vươn tay xoa xoa đầu Đường Bảo, sau đó cực kì nghiêm túc nói: "Đường Bảo, lần này coi như thôi, nhưng lần sau chị không hi vọng có chuyện như vậy xảy ra."
Đường Bảo khó hiểu nhìn về phía Bạch Trân Trân, giọng nói cũng theo chuyện này mà hụt hẫng: "Chị, chị không muốn em giúp chị sao? Em rất ngoan, em chỉ là muốn giúp chị mà thôi..."
Nói rồi, dường như Đường Bảo sắp khóc lên, Bạch Trân Trân nhẹ giọng hơn, dịu dàng nói.
"Đường Bảo, chị không có ý gì khác, chỉ là muốn em ưu tiên bản thân. Em đó, quá thiện lương, chị khó khăn lắm mới cứu được em, chị không muốn em vì cứu chị mà xảy ra chuyện."
Thậm chí Bạch Trân Trân cảm thấy Đường Bảo có tính cách hơi lấy lòng mình, tính kỹ lại thì thời gian bọn họ quen biết còn chưa tới một ngày, nhưng Đường Bảo đã bằng lòng vì cô mà không để ý an nguy bản thân. Mặc dù Bạch Trân Trân rất cảm kích Đường Bảo, nhưng cô không hề hi vọng tiếp tục để cậu bé như thế.
Cuộc đời ngắn ngủi này của cậu bé vốn đã đủ thảm rồi, Bạch Trân Trân cứu cậu bé, không phải vì sai bảo cậu bé làm việc cho mình. Dù là những chuyện này là bản thân Đường Bảo bằng lòng làm, Bạch Trân Trân vẫn không muốn như thế. Dùng ân tình áp đặt cậu bé làm việc cho mình, chẳng khác gì uy hiếp lợi dụng cậu bé giúp mình làm việc.
Dù là ngay từ đầu Bạch Trân Trân đã không có tâm tư này, tất cả đều là bản thân Đường Bảo cam tâm tình nguyện trả giá, nhưng Bạch Trân Trân không mong như thế. Bởi vì cô biết nhân tính tham lam, cô không tin mình có thể ngăn cản được nhân tính, tình cảm Đường Bảo dành cho cô hơn hẳn bình thường, Bạch Trân Trân tự biết rất rõ ràng.
Có lẽ Đường Bảo đã xem cô như là người thân mà đối đãi rồi, bởi vì chưa hề trải nghiệm yêu thương của người thân dành cho mình, cho nên Bạch Trân Trân chỉ hơi trả giá một chút, Đường Bảo sẽ dốc hết toàn lực để báo đáp cô.
Ngay từ đầu có lẽ Bạch Trân Trân sẽ cảm kích, nhưng cô không dám đánh cược mình liệu có bị sa đọa ăn mòn hay không. Cho nên Bạch Trân Trân đã dứt khoát lựa chọn cắt đứt kiểu trả giá để lấy lòng mình của Đường Bảo ngay từ đầu.
"Chị, là bản thân em bằng lòng, chị hãy tin em, em không có ý nghĩ gì khác. Chị tốt với em, em bằng lòng trả giá vì chị, em cam tâm tình nguyện. Chị, chị đừng có áp lực..."
Thấy Bạch Trân Trân muốn làm thật, hơn nữa ý nghĩa của những lời cô nói dường như là muốn phân rõ ràng giới hạn với mình, cái này khiến trong lòng Đường Bảo tràn ngập bất an.
Cậu bé khó khăn lắm mới gặp được một người tình nguyện trả giá vì mình, chân tâm thật ý thương mình, cậu bé không muốn chỉ vì thế mà mất đi.