Cầu Quốc Hoa trợn tròn mắt, ông chưa bao giờ thấy Bạch Trân Trân nóng nảy như thế, rõ ràng ông đã nói xin lỗi, sao cô còn tức giận thế chứ?
Cầu Quốc Hoa lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói: "Trân Trân, rốt cuộc là cô thế nào? Tôi thấy sắc mặt cô không ổn lắm, chi bằng tôi dẫn cô đến bệnh viện đi..."
Bạch Trân Trân cười ha ha một tiếng, đóng cửa phòng ngay trước mặt Cầu Quốc Hoa.
Hiểu mà giả ngu, Bạch Trân Trân không muốn diễn kịch cùng Cầu Quốc Hoa.
Cầu Quốc Hoa: "..."
Không phải chứ, Bạch Trân Trân nhốt ông ở ngoài? Không nể chút mặt mũi nào sao?"
Cầu Quốc Hoa chưa từ bỏ ý định, lại nhấn chuông cửa, lần này tiếng chuông cửa chưa vang bao lâu, bỗng nhiên cửa đã bị người ta mở ra, khuôn mặt Bạch Trân Trân u ám tới mức không thể u ám hơn đã xuất hiện ở trước mặt ông, không đợi Cầu Quốc Hoa mở miệng nói chuyện, Bạch Trân Trân đã vươn tay tóm cổ áo của Cầu Quốc Hoa, thô bạo kéo ông vào trong phòng.
Cầu Quốc Hoa: "!!!"
Ông già rồi tay chân lẩm cẩm, Bạch Trân Trân thế này có phải quá đáng rồi hay không?!
"Trân Trân, cô nghe tôi nói, cô tỉnh táo chút, Trân Trân..."
Sau khi bị Bạch Trân Trân kéo vào trong phòng, Cầu Quốc Hoa sợ cô nổi giận, vội vàng mở miệng xoa dịu cảm xúc của Bạch Trân Trân.
Chỉ là lời ông vắt hết óc nghĩ ra còn chưa nói xong, Bạch Trân Trân đã quét mắt nhìn ông một cái, quay người về đi phía phòng khách.
Nhìn thấy Bạch Trân Trân thế này, Cầu Quốc Hoa len lén nuốt một ngụm nước miếng, ông do dự không biết nên đi theo vào không.
Hiện tại Bạch Trân Trân trông có hơi không được bình thường cho lắm, Cầu Quốc Hoa sợ tiếp cận với cô quá gần lại gây ra phiền toái gì.
Sau một lúc do dự, giọng của Bạch Trân Trân từ phòng khách truyền ra: "Chú Cầu, chú vẫn chưa qua đây à?"
Vẻ mặt Cầu Quốc Hoa sợ run, biết tiếp tục do dự là không có ý nghĩa, ông thở dài một hơi, chầm chậm đi vào trong phòng khách.
Nhà của Bạch Trân Trân Cầu Quốc Hoa đã từng tới rất nhiều lần, ông đều rất quen thuộc đối với mọi thứ nơi này, có điều trong khoảng thời gian gần đây này, Bạch Trân Trân chưa hề mời ông vào cửa, cho nên nhìn phòng khách vừa quen thuộc vừa xa lạ, Cầu Quốc Hoa khó tránh khỏi câu nệ.
Bạch Trân Trân lười biếng ngồi dựa vào ghế sa lon, thấy Cầu Quốc Hoa đã lớn tuổi vậy nhưng trông chẳng khác gì một học sinh tiểu học phạm sai lầm, đứng bó tay bó chân ở đằng kia, cô nhướng mày, nói.
"Chú Cầu, chú đứng ở đó làm gì? Ngồi xuống trò chuyện."
Lúc này cảm xúc của Bạch Trân Trân đã được điều chỉnh lại. Khi đối đãi với Cầu Quốc Hoa, thái độ đã không còn nóng nảy giống như trước đó, thái độ của cô thay đổi khiến cho Cầu Quốc Hoa cảm thấy hơi thụ sủng nhược kinh, ông cười cười với Bạch Trân Trân, sau đó đi qua, đến vị dí đối diện ghế sa lon của Bạch Trân Trân ngồi xuống.
"Trân Trân à ừm..."
Sau khi Cầu Quốc Hoa ngồi xuống, gặp Bạch Trân Trân vẫn không nói lời nào, ông ta băn khoăn một hồi, cuối cùng vẫn mở miệng.
"Trân Trân, có chuyện tôi muốn nói với cô..."
Bạch Trân Trân nghe vậy, nghiêng đầu nhìn về phía Cầu Quốc Hoa, trong cặp mắt xinh đẹp kia không có mấy sự thay đổi cảm xúc.
Bị cô nhìn như vậy, Cầu Quốc Hoa cảm thấy hơi bó buộc, ông hơi nhúc nhích thân thể, cười xấu hổ: "Trân Trân, cô..."
Bạch Trân Trân vuốt vuốt mi tâm, trực tiếp làm rõ ràng mọi chuyện: "Chú Cầu, chú có thể nói cho tôi biết vì sao chú kiên trì muốn tôi ở bên Trần Huân? Anh ta là gì của chú? Khiến chú phải trù tính cho anh ta thế?"
Từ lúc trở thành Bạch Trân Trân của thế giới này, cô vẫn luôn cảm thấy mình bị người theo dõi, cảm giác quỹ đạo cuộc đời dường như đã được người khác sắp xếp xong xuôi rất không thoải mái, mặc kệ cô đưa ra lựa chọn thế nào, dường như cũng không phải là bởi vì cô đưa ra lựa chọn, mà là đã có người sắp xếp xong xuôi mọi thứ.
Thật ra trước đó Bạch Trân Trân chỉ loáng thoáng có cảm giác này mà thôi, chứ không thể xác định, nhưng trước đó bị Từ Phong gọi vào quán cà phê, suýt chút bị trúng chiêu do Từ Phong đã bị tính kế thực hiện, Bạch Trân Trân mới xác định những thứ này.
Năng lực người giật dây càng ghê gớm hơn suy nghĩ của cô, có lẽ là bởi vì gần đây Bạch Trân Trân không có dựa theo lộ trình đối phương đã trù tính mà đi, cho nên người đó đã âm thầm ra chiêu nhiều lần, dẫn đến quân cờ Bạch Trân Trân này phát hiện vấn đề.
Ngón tay của Bạch Trân Trân nhẹ nhàng gõ hai lần trên thanh dựa ghế sa lon bằng chất gỗ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Cầu Quốc Hoa.
Bạch Trân Trân đã đến nhà tang lễ hơn một năm, và thời gian cô xuyên qua tính kĩ lương thì cũng chỉ mới nửa năm thôi, tính cách nguyên chủ và cô hoàn toàn khác biệt, Bạch Trân Trân không có cố gắng giấu diếm tính tình của mình. Nhưng dường như Cầu Quốc Hoa không cảm thấy kỳ lạ với điều, thậm chí đối xử với Bạch Trân Trân càng thêm thân cận một chút. Phải biết trong trí nhớ nguyên chủ, chưởng quản nhà tang lễ Cầu Quốc Hoa này chỉ có hình tượng cấp trên keo kiệt thôi.
Người này keo kiệt đến nỗi ngay cả tăng lương cho Bạch Trân Trân cũng không muốn, sao lại đột nhiên muốn giao nhà tang lễ và toàn bộ gia sản của ông cho cô chứ?