Đừng nói cái gì mà có vài người yêu là nhẫn nhịn, sẽ không bị ai phát hiện. Qua thời gian hơn một năm nguyên chủ cũng không phát hiện yêu thương Cầu Quốc Hoa dành cho cô, sau khi Bạch Trân Trân xuyên đến rất lâu sau đó Cầu Quốc Hoa cũng chỉ đang không ngừng lấn lướt cô, khiến cô làm không công, nhưng một đồng tiền cũng không chịu cho cô thêm...
Một người như vậy làm sao lại đột nhiên thay đổi tính cách?
Bạch Trân Trân liệt một cái bản đồ tư duy bằng những chuyện cô đã, sau đó phát hiện thái độ của Cầu Quốc Hoa xảy ra thay đổi là sau khi cô phá Thiên Cương Thất Sát Trận.
Lần đó Bạch Trân Trân đã nói rất rõ với Trần Tiểu Sinh, bảo anh ta đừng đến thôn Trần Gia, nếu anh ta qua đó, rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm. Nhưng Trần Tiểu Sinh vẫn đi, và sở dĩ anh ta đi, là bị Cầu Quốc Hoa mang đi.
Trong trí nhớ nguyên chủ, bên nhà tang lễ chưa từng xảy ra sự kiện linh dị nào, nhưng sau khi Bạch Trân Trân đến đây, nhà tang lễ liên tục phát sinh sự kiện linh dị. Bên trong nhà tang lễ tổng cộng chỉ có bấy nhiêu người, có quan hệ tương đối tốt với Bạch Trân Trân cũng chỉ có mấy người như vậy, kết quả lại trùng hợp tới mức những người cô từng tiếp xúc đều có dính líu với sự kiện linh dị.
Bạch Trân Trân tin tưởng trên thế giới này có trùng hợp, nhưng nếu trùng hợp quá nhiều, Bạch Trân Trân cảm thấy vậy thì chuyện này không phải là trùng hợp.
Sau khi bản đồ tư duy được ra đời, rất nhiều chuyện đều trở nên rõ ràng, và bên trong rất nhiều sự kiện Bạch Trân Trân đã trải qua, đều có cái bóng của Cầu Quốc Hoa.
Bạch Trân Trân thở hắt ra một hơi, nhìn chằm chằm Cầu Quốc Hoa bị lời đó của cô khiến cho nói không ra lời.
"Chú Cầu, tôi thật sự rất muốn biết, rốt cuộc Trần Huân có quan hệ thế nào với chú, anh ta là con trai ruột của chú hả? Hay là anh ta là người còn quan trọng hơn con trai ruột của chú nữa? Chú Cầu, chú..."
Chỉ là lần này lời Bạch Trân Trân nói vẫn chưa nói xong, đã bị Cầu Quốc Hoa ngắt lời, ông bỗng nhiên đứng lên, vẻ mặt đen thui nói.
"Trân Trân, tôi không biết cô đang nói bậy bạ gì, Trần Huân chỉ là con của người bạn thân của tôi. Nếu cô không muốn ở bên cậu ấy, vậy tôi sẽ không khuyên cô nữa, tránh cho cô xuất hiện các loại hoài nghi."
Hiện tại Cầu Quốc Hoa có biểu hiện như thẹn quá hóa giận, sau khi vứt xuống câu nói này thì quay người chuẩn bị rời đi.
Có điều Bạch Trân Trân lại thừa dịp lúc Cầu Quốc Hoa xoay người, âm thầm đứng lên, sau đó giơ tay lên, đánh người bất tỉnh.
Thân là một nhập liệm sư, cô sẽ vô cùng hiểu rõ thân thể người, đánh chỗ nào có thể khiến người ta ngất xỉu, đồng thời sẽ không tạo thành tổn thương quá lớn, cô nắm rõ như lòng bàn tay.
Bạch Trân Trân đỡ Cầu Quốc Hoa đã ngất đi, đặt ông nằm ngang ở trên ghế sa lon.
Bạch Trân Trân nhìn Cầu Quốc Hoa đã hôn mê bất tỉnh, ánh mắt dần dần trở nên trầm tĩnh. Sau một lát, cô vào phòng cầm một cái túi nhỏ, rất nhanh đã đi ra khỏi phòng.
Trước tiên tiêm thuốc gây tê cho Cầu Quốc Hoa, sau khi xác nhận trong thời gian ngắn ông sẽ không tỉnh lại, lúc này Bạch Trân Trân mới yên tâm lại, bắt đầu lớn mật tiến hành thao tác.
Sự phát triển của khoa học kỹ thuật tại Hương Giang vào những năm 90 không phải là trình độ đại lục có thể so sánh, bên này hoàn toàn là đi theo nước ngoài, chỉ cần có tiền thì có thể từ đủ loại con đường mua được những vật cô cần.
Bạch Trân Trân rất giàu có, hơn nữa cô cũng rất thông minh, cô đã tự mình nghiên cứu ra mấy loại bùa chú, những bùa chú này không có tác dụng gì lớn, nhưng đối với việc cần phải làm hiện tại của Bạch Trân Trân thì vẫn rất hữu dụng. ...
Hiệu quả của thuốc tê rất nhanh đã mất đi, khi Cầu Quốc Hoa dụi mắt tỉnh dậy, cảm thấy hỗn loạn như thể không biết bây giờ là năm nào.
Bạch Trân Trân sáp lại, mặt mũi tràn đầy vẻ quan tâm.
"Chú Cầu, chú sao rồi? Sao sắc mặt khó coi vậy? Ban nãy chú đột nhiên ngất đi, tôi có gọi thế nào chú cũng không dậy, nếu không phải sau đó chú sắp tỉnh lại thì tôi đã muốn đưa chú đến bệnh viện rồi..."
Dáng vẻ Bạch Trân Trân lo lắng không giống làm giả, Cầu Quốc Hoa vuốt vuốt cái trán, dưới sự nâng đỡ của Bạch Trân Trân chậm rãi ngồi dậy.
"Tôi đột nhiên ngất đi?"
Cầu Quốc Hoa không quá chắc chắn mà mở miệng hỏi một câu, luôn cảm thấy trạng thái trước đó của mình hình như không được bình thường cho lắm. Nhưng khi ông cẩn thận hồi tưởng lại thì dường như thật sự không tìm ra vấn đề gì, trước đó có phải ông đã xảy ra cự cãi với Bạch Trân Trân hay không? Bọn họ cự cãi vấn đề gì thế?