Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 1140 - Chương 1140:

 Chương 1140: Chương 1140: Chương 1140:

Cũng không biết vì sao, chỉ cần ông suy nghĩ nhiều một chút thì sẽ cảm thấy đau đầu kịch liệt, Cầu Quốc Hoa ôm đầu, kêu rên thống khổ.

Bạch Trân Trân thấy ông thế này, bèn cầm một viên thuốc và một ly nước tới, dỗ dành Cầu Quốc Hoa uống vào.

"Chú Cầu, đây là thuốc giảm đau, chú uống sẽ thấy thoải mái hơn."

Cầu Quốc Hoa thật sự quá đau rồi, ông cũng không có hoài nghi Bạch Trân Trân, sau khi nhận thuốc thì nuốt vào.

Hiệu quả của thuốc giảm đau gần như là hiệu quả tức thì, sau khi uống vào, Cầu Quốc Hoa cũng cảm thấy cảm giác đau đớn gần như muốn bức điên mình đã biến mất không còn lại gì.

Cầu Quốc Hoa thở dài một hơi, ánh mắt nhìn Bạch Trân Trân đã có thêm mấy phần cảm kích.

"Trân Trân, cám ơn cô nhé, nếu không có cô, bộ xương già này của tôi còn không biết phải chịu bao nhiêu đau đớn."

Bạch Trân Trân nở nụ cười, ấm giọng nói: "Chú Cầu, chú xem chú nói kìa, tôi chăm sóc chú không phải là việc nên làm sao? Chú là trưởng bối của tôi còn đối xử với tôi tốt như vậy, tôi quan tâm chú một chút cũng là nên làm."

Về sau Bạch Trân Trân lại hỏi Cầu Quốc Hoa có phải chưa ăn cái gì hay không, dáng vẻ ban nãy của ông giống như là nhịn đói nên dẫn đến tuột huyết áp.

Cầu Quốc Hoa nhẹ gật đầu: "Đúng là tôi đã đói bụng."

Bạch Trân Trân lập tức tiếp lời ông: "Chú Cầu, vậy tôi đi làm cho chú một ít thức ăn, sẽ làm món mì trộn mỡ hành* chú thích ăn nhất."

*Mì trộn mỡ hành này có trộn thêm nước tương cho vừa ăn.

Nói xong, Bạch Trân Trân bảo Cầu Quốc Hoa nghỉ ngơi ở chỗ này, cô giống như một con ong mật nhỏ cần cù, bay vào phòng bếp bận rộn.

Cầu Quốc Hoa ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, nghe tiếng va chạm của giá với nồi trong phòng bếp vang lên, trên mặt đã xuất hiện vẻ ngơ ngẩn.

Không biết ông nghĩ tới điều gì, giữa hai lông mày xuất hiện mấy phần rã rời, Cầu Quốc Hoa vuốt vuốt mi tâm, nhẹ thở dài một hơi.

Không mất quá lâu, Bạch Trân Trân đã làm xong mì trộn mỡ hành, Bạch Trân Trân múc mì đã làm xong, đỡ Cầu Quốc Hoa đến phòng ăn.

"Chú Cầu, mì trộn mỡ hành này là tôi làm theo khẩu vị của chú, cố ý cho thêm mỡ heo, chú nhất định sẽ thích."

Mì trộn mỡ hành rất ngon, đúng là khẩu vị Cầu Quốc Hoa thích ăn, Bạch Trân Trân còn cố ý xào thịt muối trứng gà để phối hợp, Cầu Quốc Hoa ăn một miếng, mắt chợt hơi sáng lên.

"Trân Trân, cô..."

Không đợi Cầu Quốc Hoa nói hết lời, Bạch Trân Trân đã mỉm cười ngắt lời Cầu Quốc Hoa nói: "Có vui không, có bất ngờ không? Chú Cầu, tôi biết chú thích ăn trứng gà thịt muối thiên ngọt, đã cố ý thêm tương ngọt, chú cảm thấy thế nào?"

Thật ra không cần Cầu Quốc Hoa trả lời, Bạch Trân Trân đã biết đáp án, bởi vì Cầu Quốc Hoa đang ăn liên tục hết miếng này đến miếng khác, động tác tay đặc biệt nhanh, chưa tới một lát, mì trộn mỡ hành và thịt muối trứng gà Bạch Trân Trân làm đã được ông ăn hết.

Cầu Quốc Hoa dùng ánh mắt phức tạp nhìn Bạch Trân Trân: "Trân Trân, sao cô biết khẩu vị của tôi?"

Bạch Trân Trân cười cười, đáp: "Nếu có lòng, đương nhiên sẽ biết."

Nói rồi, Bạch Trân Trân thu dọn bát đũa đi vào trong phòng bếp rửa sạch.

Nhìn bóng lưng bận rộn của Bạch Trân Trân trong phòng bếp, tay Cầu Quốc Hoa cuộn rồi lại thả rồi, giống như là đang băn khoăn không biết nên đưa ra lựa chọn gì.

Bạch Trân Trân đang đưa lưng về phía Cầu Quốc Hoa nên hoàn toàn không nhìn thấy sự thay đổi cảm xúc của ông, chờ đến khi Bạch Trân Trân xoay người lại thì Cầu Quốc Hoa đã trở lại bình thường.

"Trân Trân, thời gian đã không còn sớm, tôi phải đi về."

Nói xong, Cầu Quốc Hoa đứng lên.

Bạch Trân Trân nghĩ chốc lát, nói: "Chú Cầu, tôi thật sự không hợp với Trần Huân, con người anh ta rất tốt, tôi cũng thừa nhận anh ta đối xử với tôi không tệ, nhưng chuyện thích này không phải là chuyện mà tôi có thể khống chế."

Vẻ mặt của cô rất thành khẩn, cô bộc bạch ý nghĩ chân thật của bản thân với Cầu Quốc Hoa.

"Trần Huân có vẻ ngoài đẹp, điều kiện gia đình cũng tốt, bản thân còn rất có bản lĩnh, anh ta hoàn toàn có thể tìm được một người tốt hơn ưu tú hơn, không cần thiết lãng phí thời gian vào tôi."

"Tôi không xứng với anh ta."

Nghe đến đó, Cầu Quốc Hoa sửng sốt giây lát, không nhịn được nói: "Trước kia cô không phải nói thế này..."

Ông nhớ mang máng Bạch Trân Trân từng nói cô chỉ xứng với Trần Huân mấy phần, chẳng lẽ là ông nhớ lầm hay sao?

Bình Luận (0)
Comment