Bạch Trân Trân như cây ngay không sợ chết đứng nói: "Chú Cầu, đúng là chú đã nhớ lầm rồi, là tôi không xứng với Trần Huân, làm phiền chú đi nói với anh ta một tiếng, để anh ta đừng phí công vào tôi nữa, tôi thật sự không hợp với anh ta."
Đáp lại Bạch Trân Trân chính là trầm ngâm thật dài thật lâu, qua một hồi lâu sau, Cầu Quốc Hoa mới khàn giọng hỏi: "Không có gì có thể cứu vãn sao?"
Bạch Trân Trân gật đầu: "Tôi không thích anh ta, cũng không thể thích anh ta."
Trong nháy mắt này, Cầu Quốc Hoa giống như đã già nua đi mười mấy tuổi, vốn là một người rất có tinh thần, lúc này trông đã hiện rõ vẻ già nua.
"Chuyện tình cảm nếu miễn cưỡng sẽ không thành, tôi sẽ nói với Trần Huân."
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu, cô đi ra phía trước, đỡ cánh tay của Cầu Quốc Hoa, sau khi đỡ ông đi được mấy bước, Bạch Trân Trân chợt hỏi: "Chú Cầu, lời hồi đó chú nói vẫn tính chứ?"
Không đợi Cầu Quốc Hoa trả lời, Bạch Trân Trân đã tiếp tục nói: "Chú nói chú xem tôi là con gái ruột, làm mọi thứ cũng là vì tốt cho tôi... Thật ra tôi cũng rất muốn xem chú như cha mà đối đãi..."
Giọng Bạch Trân Trân rất dịu dàng, dường như ẩn chứa một sức mạnh kỳ lạ nào đó, sau khi truyền vào trong tai Cầu Quốc Hoa đã khiến tâm trạng của ông dao động theo.
Ông nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân, chỉ cảm thấy khuôn mặt đã quen thuộc đó lúc này đã trở nên rất thân thiết.
Cả đời này Cầu Quốc Hoa chưa từng kết hôn, ông không có con cái, nguyện vọng lớn nhất đời này chính là có thể có người dưỡng lão lo ma chay tấm táng cho ông.
Bạch Trân Trân đúng là một đứa bé tốt, cô vừa dịu dàng vừa thiện lương, hơn nữa rất tài giỏi, còn là đồ đệ của Bình Bình...
Không biết nghĩ tới điều gì, vẻ mặt Cầu Quốc Hoa trở nên càng thêm dịu dàng, ông không kìm được vươn tay xoa đầu Bạch Trân Trân, giọng nói dịu nhẹ hơn trước đó rất nhiều.
"Đương nhiên là tôi xem cô như con gái ruột mà đối đãi, chờ qua thêm mấy năm, tôi sẽ giao nhà tang lễ Hưng Thịnh cho cô, gia sản của tôi cũng cho cô..."
Bạch Trân Trân tiễn Cầu Quốc Hoa xuống dưới lầu, luôn dõi mắt nhìn theo ông lái xe rời khỏi nơi này, cả quá trình Bạch Trân Trân chưa hề rời đi.
Cầu Quốc Hoa sau khi lên xe đã tỉnh táo hơn chút, ông từ trong kính thấy bóng dáng của Bạch Trân Trân, cho dù cách xa như vậy, nụ cười trên mặt cô chưa từng tắt, hiển nhiên rất để ý ông.
"Trân Trân là một đứa bé ngoan, cô ấy rất tốt rất tốt..."
Cầu Quốc Hoa nhỏ giọng thầm thì vài câu, vẻ mặt chậm rãi trở nên kiên định.
****
"Cuối cùng anh đã về rồi, tôi còn tưởng rằng anh sẽ không trở về nữa."
Sau khi Cầu Quốc Hoa về đến nhà, vừa mới mở đèn lên đã thấy có người đang ngồi ở trên ghế sa lon.
Vốn dĩ tâm trạng của ông đang rất vui, thế nhưng khi thấy gương mặt của đối phương, mặt Cầu Quốc Hoa lập tức chù ụ xuống.
"Đường Thuận Diên, ai cho anh tới nhà của tôi!"
Người đàn ông được Cầu Quốc Hoa gọi Đường Thuận Diên cười nhạo một tiếng, không chút khách khí nói: "Tôi muốn tới thì tới, anh có thể làm gì tôi?"
Cầu Quốc Hoa tức giận tới mức mặt đỏ lên, đôi mắt trừng mắt với Đường Thuận Diên như có thể phun lửa.
Nhưng Đường Thuận Diên vẫn điềm nhiên, vẫy vẫy tay với Cầu Quốc Hoa giống như là gọi chó con, ra hiệu ông tới gần.
"Anh Cầu, nói thế nào thì chúng ta đã là bạn cũ nhiều năm như vậy, anh cần gì phải có thái độ này với tôi? Tôi tới tìm cô cũng không phải là vì gì khác, còn không phải chúng ta là vì Huân sao?"
Sắc mặt Cầu Quốc Hoa rất khó xử, mặt mũi ông tỏ rõ vẻ bực bội, nắm tóc, nhanh chân đi về phía phòng khách.
"Anh đừng nhắc Huân với tôi, nếu như anh thật lòng quan tâm Huân, vậy nên nghe theo ý kiến của Huân, nó..."
Lời Cầu Quốc Hoa nói vẫn chưa xong, đã bị Đường Thuận Diên cắt đứt.
"Anh Cầu, anh nói vậy là không được rồi, hồi đó Huân còn nhỏ không hiểu chuyện, luôn cảm thấy giống như quá khứ cũng rất tốt, nhưng mà hiện tại nó đã khác."
Nói rồi, Đường Thuận Diên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Cầu Quốc Hoa.
Bình thường ông ta đã cao hơn Cầu Quốc Hoa, khí thế trên người Cầu Quốc Hoa không bì nổi. Khí chất quân vương một cõi của Đường Thuận Diên đã được bộc lộ toàn bộ, Cầu Quốc Hoa bị chèn ép tới mức sắc mặt đổi hẳn, hoàn toàn không ngẩng đầu lên được.
Đường Thuận Diên ung dung thưởng thức dáng vẻ khốn khó của Cầu Quốc Hoa, thấy ông đã thực sự không chịu nổi, lúc này Đường Thuận Diên mới ngồi xuống lại. Có điều trong khoảng thời gian gần đây trong người của ông ta khó chịu, mặc dù đã áp chế Cầu Quốc Hoa, Đường Thuận Diên vẫn cảm thấy có chút không quá dễ chịu, ông cưỡng chế cảm giác không thoải mái đó, cằm hơi nâng lên, ngạo mạn nhìn về phía Cầu Quốc Hoa.