"Không thể nào, Bình Bình không phải người như vậy, anh nói láo, không thể nào là cô ấy, đều là anh sai..."
Cầu Quốc Hoa lảo đảo lui về sau mấy bước, lời Đường Thuận Diên nói hoàn toàn lật đổ nhận biết của ông, ông không chịu tin tưởng đây chính là chân tướng. Nhưng Đường Thuận Diên đã nói rành mạch từng chuyện từng chuyện lúc trước cho Cầu Quốc Hoa, bức bách ông chấp nhận hiện thực rõ ràng, cuối cùng còn lấy ra lá thư tự tay mẹ Trần Huân viết, đưa nó cho Cầu Quốc Hoa.
"Đây là bức thư Bình Bình để lại cho anh vào thời khắc hấp hối, vốn dĩ tôi cũng không tính đưa cho cô, dù sao Huân là con của tôi, tôi cũng không muốn để anh tham dự vào trong chuyện này."
Cầu Quốc Hoa há miệng, run rẩy vươn tay ra, nhận lá thư này. Trọng giọng nói lạnh lùng của Đường Thuận Diên, ông đã thấy nội dung trong thư.
Nội dung bức thư rất ngắn, Cầu Quốc Hoa nhận ra chữ của mẹ Trần Huân, xác nhận đây chính là bút tích chính bà ấy viết.
"Anh Hoa, cám ơn trước đây anh đã trả giá tất cả vì em, bây giờ mạng của em đã không còn lâu, em hi vọng anh nể tình em, nếu có một ngày, Huân cần anh hỗ trợ, vẫn xin anh đưa tay giúp nó một chút. Thúy Bình tuyệt bút."
Tiếng nói của Đường Thuận Diên vẫn đang tiếp tục: "Chuyện này vốn dĩ tôi không có dự định liên luỵ anh vào, nhưng bây giờ anh đã dao động, tôi còn không nói cho anh thông suốt được, cũng chỉ có thể để anh đọc bức thư này."
Cầu Quốc Hoa đỏ mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Thuận Diên: "Tay mắt anh thông thiên, tôi chẳng qua chỉ là một chưởng quản nhà tang lễ phổ thông thôi, chuyện anh không có cách nào làm, sao tôi có thể làm?"
"Hơn nữa tôi cũng nhìn thấy, đứa bé kia không phải là tin tưởng tôi trăm phần trăm, coi như tôi đưa toàn bộ tài sản cho cô ấy, cô ấy cũng không chịu, tôi có thể làm sao bây giờ?"
Biện pháp Cầu Quốc Hoa có thể nghĩ đều đã nghĩ, nhưng Bạch Trân Trân vẫn không chịu tiếp chiêu, mặc kệ ông nói cái gì làm cái gì, từ đầu đến cuối Bạch Trân Trân đều từ chối, không muốn đồng ý, Cầu Quốc Hoa còn có thể như thế nào?
Ông cầm và vuốt ve phong thư Trần Thúy Bình viết, ngã ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt xuất hiện sự đau khổ tột độ.
"Tôi thật sự hết cách, chuyện anh đã hết cách, sao tôi có thể làm được?"
"Hơn nữa phân lượng của tôi trong lòng cô ấy không có nặng như anh nghĩ, coi như lần trước tôi dùng chuyện mình mắc bệnh ung thư làm lý do để cô ấy và Trần Huân bên nhau, cô ấy vẫn không chịu, tôi còn có thể làm sao?"
Chủ kiến của Bạch Trân Trân rất lớn, hơn nữa có kiên trì của mình, lời tốt đẹp Cầu Quốc Hoa đã nói khô nước miếng rồi, Bạch Trân Trân vẫn không chịu ở bên Trần Huân. Nhưng mà đây còn là trong tình huống Trần Huân cũng cố gắng trả giá, Bạch Trân Trân tận mắt thấy tình cảm Trần Huân dành cho cô, thế nhưng vẫn không chịu đồng ý.
"Tình cảm là thứ không tính toán được, không thích chính là không thích, tựa như là tôi và Bình Bình lúc trước, tôi đã làm cho cô ấy nhiều thế, cuối cùng còn không phải cô ấy đã lựa chọn anh?"
Nhắc tới chuyện của vài thập niên trước, trên mặt Cầu Quốc Hoa liền tỏ ra sự cay đắng.
Lúc trước ông không có lừa gạt Bạch Trân Trân, đúng là ông và Trần Thúy Bình từng có một đoạn tình cảm, Cầu Quốc Hoa cũng là bởi vì Trần Thúy Bình mới cả đời không lập gia đình. Nhưng Trần Thúy Bình đã không ở bên ông, sau khi hai người tranh cãi mâu thuẫn tách ra, Trần Thúy Bình gọn gàng cắt đứt liên hệ mọi với Cầu Quốc Hoa, chờ đến lúc gặp mặt, ông có ý muốn theo đuổi lại Trần Thúy Bình, nhưng đối phương đã lựa chọn một người khác. Bất kể là quyền thế, địa vị đều có thể mang tới lợi ích cho Trần Thúy Bình, ông bất kể cái gì cũng không sánh bằng đối phương, chỉ có thể ảo não rời đi.
Chính là bởi vì mình đã từng trải qua những chuyện này, cho nên Cầu Quốc Hoa mới rất rõ ràng, nhất là chuyện như yêu thích không miễn cưỡng được.
Trả giả bằng cả trái tim chân tình chưa hẳn có thể đổi lại được chân thành của đối phương, càng khỏi phải nói ngay từ đầu đã là tính toán, không hề tồn tại chút thật lòng nào.
Đường Thuận Diên đã không nghe lọt tai lời của Cầu Quốc Hoa nói, trực tiếp ngắt lời đối phương.
"Anh không cần quan tâm làm cái gì, tôi chỉ hỏi anh có bằng lòng hỗ trợ hay không? Thằng Huân không sống được bao lâu nữa, nếu anh không chịu, vậy chẳng bằng tôi giết nó cho rồi, đỡ cho nó chịu thống khổ..."
Sau khi vứt xuống câu nói này, Đường Thuận Diên quyết đoán đứng dậy, quay người muốn đi ra ngoài cửa.
Nhìn xem bóng lưng quyết tuyệt của Đường Thuận Diên, Cầu Quốc Hoa biết ông ta nói thật.
Trong lòng ông trải qua một phen đấu tranh tâm lý, mặt của Bạch Trân Trân và mặt của Trần Thúy Bình xuất hiện luân phiên ở trong đầu ông, cuối cùng vẫn là Trần Thúy Bình chiếm thế thượng phong, đá văng Bạch Trân Trân ra ngoài.