Cầu Quốc Hoa hít sâu một hơi, lên tiếng ngăn cản Đường Thuận Diên.
"Tôi đồng ý giúp đỡ, nhưng anh phải bảo đảm, sẽ không hại đến mạng của Trân Trân."
Đường Thuận Diên nghe vậy, khóe môi nở một nụ cười gằn, có điều khi lại quay đầu, biểu cảm trên mặt của ông ta đã khôi phục bình thường.
"Sẽ không cần mạng của cô ấy, chuyện đã xảy ra trước đó cô đã quên rồi sao? Nhiều lắm là khiến cô ấy bệnh nặng một đợt, không qua bao lâu cô ấy sẽ khỏe lại."
"Anh nhìn hiện tại chẳng phải cô ta đang nhảy nhót tưng bừng sao? Lúc trước chẳng phải anh còn vì cô ấy chết rồi nên cố ý tìm tôi náo loạn một trận sao, kết quả thì sao? Ngược lại năng lực của cô ấy càng lúc càng mạnh."
Khi Đường Thuận Diên muốn thuyết phục một người, những lời phun ra từ trong miệng của ông ta sẽ khiến cho người ta tự động tin phục, nhất là ông ta còn đưa ra ví dụ, khiến Cầu Quốc Hoa không thể không tin tưởng.
Lời Đường Thuận Diên nói cũng làm cho Cầu Quốc Hoa nhớ lại chuyện khoảng nửa năm trước, lúc ấy Bạch Trân Trân cũng bị bệnh liên tục, sức khỏe yếu tới mức thở không ra hơi, có lần ông không gọi điện thoại cho Bạch Trân Trân được, khi đi đến nhà cô đã phát hiện thân thể Bạch Trân Trân đã cứng ngắt. Lúc kia Cầu Quốc Hoa thật sự cho rằng Bạch Trân Trân đã chết rồi, lúc ấy đầu óc ông đã trống rỗng, lập tức không màng gì hết chạy đi tìm Đường Thuận Diên, chất vấn tại sao ông ta muốn giết Bạch Trân Trân.
"Không phải anh nói sẽ không cần mạng của cô ấy sao? Vì sao cô ấy chết rồi? Anh nói đi! Tại sao anh muốn hại chết cô ấy?"
Thế nhưng Đường Thuận Diên nhất quyết không thừa nhận đã hại chết Bạch Trân Trân, ông ta chỉ nói cái mình mượn chính là khí vận của Bạch Trân Trân, là muốn lợi dụng tính đặc thù của số mệnh của cô để bảo vệ mạng của Huân, sẽ không cần tính mệnh của cô ấy.
"Thằng Huân trước đó chuyện bác sĩ đưa ra thông báo chứng nhận bệnh tình nguy kịch đã nhiều lần không phải anh không biết, anh nhìn Huân bây giờ không phải đã tốt rồi sao?"
"Tôi không phải người ngoan độc, coi như anh không tin tôi, cũng nên tin tưởng Bình Bình, Bạch Trân Trân là đồ đệ của cô ấy, sao cô ấy lại hại đồ đệ của mình?"
Lời Đường Thuận Diên nói khiến Cầu Quốc Hoa bình tĩnh lại, sau khi ông rời khỏi bệnh viện đã gọi điện thoại cho Bạch Trân Trân.
Đường Thuận Diên nói Bạch Trân Trân chỉ là chết giả thôi, sau khi bệnh tình Trần Huân ổn định, khí vận của cô chảy về, sẽ lập tức tốt lên.
Cầu Quốc Hoa gọi điện thoại tới, điện thoại đổ chuông thật lâu, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có ai nghe, tâm Cầu Quốc Hoa dần cảm thấy không lành, nhưng khi lần thứ hai ông gọi tới, Bạch Trân Trân đã nhận điện thoại.
Đúng vậy, chẳng qua là mượn vận mà thôi, Bạch Trân Trân sẽ không chết.
"Mệnh cách Bạch Trân Trân đặc thù, cô là quý nhân số mệnh đã định sẵn của Huân, cô ấy là đồ đệ của Bình Bình, chính nhờ mượn nhờ tầng quan hệ này, chúng ta mới có thể mượn khí vận của cô ấy."
Đường Thuận Diên nói, một mối liên hệ chỉ có thể mượn một lần khí vận, Trần Thúy Bình là sư phụ của Bạch Trân Trân, Trần Huân là con trai của Trần Thúy Bình, bởi vì tầng quan hệ này, cho nên bọn họ mới có thể dựa vào mệnh cách đặc thù của Bạch Trân Trân, cứu Trần Huân đang trên con đường tử vong trở về.
Thế nhưng tầng quan hệ này đã dùng một lần sẽ vô dụng, không thể dùng lần thứ hai, và vào sinh nhật Trần Huân lại có một trận đại kiếp, nếu không độ qua được, cái mạng này của anh sẽ không còn.
"Nếu bọn họ có thể kết thành vợ chồng, vậy thì khác rồi, vợ chồng vốn là một thể, phúc họa tương y, nếu bọn họ có thể ký kết nhân duyên, trở thành vợ chồng tâm ý tương thông, mệnh cách của Bạch Trân Trân có thể liên kết và khóa lại với mệnh cách của Huân, từ nay về sau hai đứa có thể dùng chung một cái mệnh cách rồi."
Cầu Quốc Hoa bắt đầu lộ vẻ do dự, ông luôn cảm thấy Đường Thuận Diên có chuyện gì giấu diếm ông không nói, nhưng những chuyện đã xảy ra trước đó lại nói cho ông biết, mọi thứ có thể là thật.
Thấy Cầu Quốc Hoa dao động, Đường Thuận Diên không ngừng cố gắng nói: "Lần trước là bởi vì cách biệt một tầng cho nên sau khi mượn vận sự cắn trả Bạch Trân Trân phải chịu mới ác liệt như vậy, nhưng nếu như bọn họ có thể kết thành vợ chồng, vậy thì khác rồi."
"Nếu Bạch Trân Trân cam tâm tình nguyện kết thành vợ chồng với Huân, sau khi vượt qua kiếp nạn này, về sau Huân có thể sống lâu trăm tuổi rồi, Bạch Trân Trân nhiều lắm là bệnh một trận, tuyệt đối sẽ không sao hết."
Đương nhiên Đường Thuận Diên nhìn ra sự dao động của Cầu Quốc Hoa, ông ta có một vạn biện pháp có thể thuyết phục Cầu Quốc Hoa, nhưng lại không thể không thuyết phục ông, khiến ông tin tưởng biện pháp này là vô hại với Bạch Trân Trân.
Nếu không phải hiện tại người Bạch Trân Trân tín nhiệm nhất chỉ có Cầu Quốc Hoa, đồng thời không có thiết lập phòng vệ với ông, cũng không hoài nghi ông, ông ta sẽ không đến nỗi tìm ông hỗ trợ.