"Nhiều nhất chỉ có thời gian một tháng, cho dù bọn họ không đi đăng ký, nhưng chỉ cần hoàn tất việc bái thiên địa, khiến thiên địa tán thành là được rồi."
Nói rồi, Đường Thuận Diên cắn răng nói: "Hoặc là chúng ta lui một bước, anh Cầu, vì Huân, anh không thể khoanh tay đứng nhìn."
Cầu Quốc Hoa trầm ngâm thật lâu, lúc này mới nói: "Chỉ cần bái thiên địa là được đúng không?"
"Không cần đăng ký kết hôn?"
"Không sai."
Thấy trên mặt Cầu Quốc Hoa đã bắt đầu dao động, Đường Thuận Diên đứng dậy đi tới bên cạnh ông, vươn tay vỗ vỗ bả vai của Cầu Quốc Hoa, trong giọng nói bất chợt nhiều hơn mấy phần dụ dỗ.
"Chỉ là bái đường thành thân, kính báo thiên địa mà thôi, không cần lĩnh giấy kết hôn, Bạch Trân Trân cũng không tính là kết hôn, chờ đến khi Huân vượt qua tử kiếp là xong, cô ấy hoàn toàn có thể tự do kết hôn..."
"Dù sao Huân cũng không phải thật lòng thích cô ấy, vì sống sót theo đuổi cô ấy cũng không được xem là gì, dù sao không có cái gì càng trọng yếu hơn mạng sống, anh nghĩ đúng không?"
"Anh Cầu, Đường Thuận Diên tôi đời này không có đối xử tệ với anh quá đáng, lần này coi như tôi van anh, giúp tôi một chút được không?"
"Coi như anh không nể mặt của tôi, cũng phải nể mặt Bình Bình, Huân khó khăn lắm mới qua được từng cửa ải sống được đến bây giờ, anh nhẫn tâm nhìn nó mất mạng sao?"
"Lúc Bình Bình chết nói với tôi, cửa ải khổ sở qua cửa ải, đời này thứ cô ấy lưu luyến duy nhất chính là Huân, vì Huân cô ấy đã trả giá bằng tất cả, anh nhẫn tâm nhìn trả giá của Bình Bình đổ sông đổ biển sao?"
Đường Thuận Diên nói rồi, hai đầu gối khuỵu xuống, muốn quỳ xuống với Cầu Quốc Hoa, nhìn thấy ông ta thế này, Cầu Quốc Hoa vội vàng vươn tay đỡ Đường Thuận Diên.
"Anh Đường, anh cần gì làm như thế?"
Đường Thuận Diên đau thương cười một tiếng, lầm bầm nói: "Tôi hết cách rồi, anh Cầu, tôi chỉ có một đứa con là Huân này, tôi biết tôi đã vì nó mà làm rất nhiều chuyện sai trái, thế nhưng tôi không hối hận, vì nó tôi cam tâm tình nguyện."
"Chờ sau này nó vượt qua tử kiếp, có thể sống tiếp an an ổn ổn, tôi sẽ lấy cái chết chuộc tội, về sau nó sẽ xem anh là cha đẻ để hiếu thuận..."
Trong lòng Cầu Quốc Hoa trải qua một phen đấu tranh tâm lý, cuối cùng vẫn là tình cảm dành cho Trần Thúy Bình chiếm thế thượng phong.
Hơn nữa, Trần Huân cũng là đứa bé ông dõi theo từ nhỏ, đứa bé kia là đứa con duy nhất của Trần Thúy Bình, vì anh, Trần Thúy Bình đã dồn hết toàn bộ tâm huyết, có thể nói anh là sự sống tiếp diễn của Trần Thúy Bình.
Mình thật sự nhẫn tâm nhìn Trần Huân tuổi còn trẻ đã mất mạng sao?
Cầu Quốc Hoa phát hiện mình không nhẫn tâm, nhất là khi ông biết làm như vậy có lẽ sẽ chỉ làm Bạch Trân Trân bệnh mấy ngày, sẽ không khiến cô mất mạng, ông đã càng ngày càng do dự.
"Đường Thuận Diên, tôi muốn anh thề, anh thật sự sẽ không cần mạng của Trân Trân, chuyện này vô hại với cô ấy, cô ấy nhiều lắm là bệnh một trận, sẽ không chết."
Thấy Cầu Quốc Hoa nói như thế, Đường Thuận Diên đã biết ông đã đồng ý. Làm như bây giờ chỉ là vì làm ông an tâm thôi, thế là ông ta thuận theo lời ông nói.
"Tôi cam đoan! Bạch Trân Trân sẽ không chết."
Thấy Cầu Quốc Hoa vẫn không tin, Đường Thuận Diên tiếp tục nói: "Thằng Huân là mượn khí vận của Bạch Trân Trân mới có thể sống trên thế giới này êm đẹp, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, Huân nhất định sẽ chịu ảnh hưởng."
Cầu Quốc Hoa sửng sốt giây lát, những hoài nghi trước đó đã phai nhạt rất nhiều.
Đúng vậy, xem như Đường Thuận Diên không thèm để ý mạng của Bạch Trân Trân thì cũng phải để tâm đến Trần Huân, ông ta đã muốn mượn khí vận của Bạch Trân Trân, vậy khẳng định sẽ không để cho cô chết.
Cầu Quốc Hoa nhớ tới mình khi còn bé, dưới quê cũng có chuyện mượn vận này, nói là trẻ con không dễ nuôi, từ nhỏ xảy ra nhiều tai nạn, thầy cúng trong thôn sẽ để đứa trẻ nhận cha nuôi hoặc là mẹ nuôi để cản tai. Những cha nuôi mẹ nuôi này cũng không phải ai cũng có thể làm được. Yêu cầu thứ nhất chính là mạng phải đủ cứng, nếu không, cản tai không thành công ngược lại mình cũng phải chịu liên lụy. Những đứa trẻ đó sau khi nhận cha nuôi mẹ nuôi, rất nhanh sức khỏe đã khá hơn, mà cha nuôi mẹ nuôi cũng sẽ không chịu ảnh hưởng bao lớn. Dù sao đối với trẻ con là tai kiếp nghiêm trọng, nhưng đổi thành người trưởng thành thì chưa chắc sẽ mang đến tổn thương gì, nhiều lắm là một vài vết thương nhỏ gì đó thôi, rất nhanh sẽ khỏe lại. Ông chưa từng nghe ai nhận cha nuôi mẹ nuôi mà còn làm cho đối phương chết.